Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BÁC SĨ THÚ Y XUYÊN ĐẾN THẾ GIỚI THÚ NHÂN - C18

Cập nhật lúc: 2024-08-05 13:50:22
Lượt xem: 1,284

22.

 

Ba năm sau.

 

Tôi mở một bệnh viện thú cưng.

 

Mấy năm này thời thế rung chuyển.

 

Đầu tiên là thị trưởng công khai kì thị thú nhân, bị thú nhân tức giận ám sát trước mặt mọi người.

 

Sau đó thị trưởng đời thứ hai lên thay, cũng chính là nữ chính, bắt đầu ban bố một loạt chính sách liên quan đến quyền thú nhân.

 

Trên TV.

 

Nữ chính chậm rãi nói với phóng viên.

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“..... Trước mắt, chính phủ đã cấp vị trí cho hơn ba trăm thú nhân, tận lực nâng đỡ để thú nhân có cơ hội vào nghề, thúc đẩy quyền lợi của thú nhân tăng lên…..”

 

Ống kính quét qua.

 

Bên ngoài hội trường, gương mặt của ba thú nhân cũng theo đó hiện lên.

 

Tôi và bọn họ đã không gặp mặt ròng rã ba năm.

 

Trong ba năm này.

 

Bọn họ giống như miêu tả trong nguyên tác, liên thủ giải quyết thị trưởng kì thị thú nhân, cũng thu mua tất cả công ty dưới trướng thị trưởng, dần dần trở thành người ở sau màn có tiếng nói nhất khu vực.

 

Nhưng khác với nguyên tác là, bọn họ lựa chọn hợp tác với nữ chính. Lối làm việc cũng ôn hòa hơn rất nhiều, không cực đoan tàn nhẫn như trong nguyên tác, ngược lại còn có được danh tiếng tốt đẹp.

 

Xem TV.

 

Tôi nói thầm một câu từ tận đáy lòng: “Chúc mừng.”

 

Có thể là bởi ban ngày xem TV thấy được các thú nhân.

 

Cùng ngày, tôi mơ thấy chuyện trước kia, ngủ hơi không yên ổn.

 

Trong lúc mơ màng.

 

Tôi cảm nhận được có vật gì đó lông xù xù dựa vào tay mình, thấp giọng dỗ tôi chìm vào giấc ngủ.

 

Nhưng đến khi tôi tỉnh lại.

 

Bên trong căn phòng vẫn chỉ có mình tôi.

 

Tôi ngồi dậy từ trên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm hai cái rương chăn nuôi trên kệ.

 

Một cái là chất liệu acrylic trong suốt, bên trong phủ lên cỏ dại trang trí.

 

Một cái khác là lồng chim làm từ kim loại, bên trong là dây gai và chiếc xích đu nhỏ do tôi tự tay gắn lên.

 

Đó là mấy cái ổ mà ba năm trước tôi đưa cho Xà Vương và Huyền Phượng.

 

Bây giờ, chúng bị tôi coi như vật trang trí đặt ở trong phòng.

 

Lòng tôi không hiểu sao lại thấy hơi mất mát lẫn thất vọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/bac-si-thu-y-xuyen-den-the-gioi-thu-nhan/c18.html.]

 

Mùa hè năm nay nóng nực hơn hẳn mọi năm.

 

Tôi khoan thai đến muộn bước vào cửa hàng thú cưng, trông thấy trước cửa được bày biện một bó hoa.

 

Tôi ngồi xổm xuống, chần chừ ôm bó hoa lên.

 

Sau lưng có người gọi tôi.

 

“Chị ơi!”

 

Tôi nhìn lại, là thú nhân mèo.

 

Cậu ấy là thú nhân tôi nhặt được gần đây, bị người nhà bỏ rơi, năm nay lại vừa trưởng thành, được tôi nuôi tạm trong bệnh viện.

 

Thú nhân mèo đỏ mặt hỏi tôi.

 

“Chị ơi, hoa em tặng chị có thích không?”

 

Tôi thấp giọng cười, vuốt vuốt đầu của thú nhân mèo.

 

“Hoa trông đẹp lắm, đặt nó ở quầy lễ tân nhé.”

 

“Vâng!”

 

Lúc chúng tôi trò chuyện, thú nhân mèo cách tôi rất gần.

 

Tôi đột nhiên thấy sau lưng nổi một lớp da gà, không hiểu sao có cảm giác như mình bị ai đó để mắt tới.

 

Nhưng ngay khi tôi quay đầu lại, tìm quanh bốn phía.

 

Trên đường chỉ có một chiếc xe đen sang trọng đang chậm rãi chạy qua đường.

 

…. Là ảo giác ư?

 

Đêm đó.

 

Tôi như mọi khi tan tầm về nhà.

 

Nhưng khi tỉnh giấc, tôi lại ở trong một căn phòng xa lạ.

 

Bố trí gần giống như đúc với phòng tôi, nhưng vật dụng trong nhà rõ ràng là cao cấp hơn.

 

Cổ tay không hiểu sao lại thấy hơi nặng nề.

 

Tôi nghi ngờ nâng tay lên, có thứ gì đó theo sát vang lên lạch cạch.

 

Tôi tập trung nhìn kĩ lại.

 

Đó là một sợi xích rất dài.

 

Kéo dài từ cổ tay tôi đến đầu giường.

 

Cuối giường có ba thú nhân đang đứng.

 

Theo thứ tự là sói đen, Xà Vương và Huyền Phượng.

 

 

Loading...