Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bà Nội - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-10-03 20:02:41
Lượt xem: 38

Thời gian trôi qua nhanh lắm, loay hoay thay tã, chuẩn bị cơm nước, cắp sách cho cháu đi học, rồi bỗng chốc các cháu cũng lớn.

Ông nội mất vì tai biến mạch m.á.u não, còn các cháu thì rời thị trấn nhỏ, lên thành phố lớn để lập nghiệp.

Chỉ còn mình bà, cô đơn, lặng lẽ sống cùng những ký ức, trải qua từng bình minh một.

Điều bà mong mỏi nhất chính là những ngày lễ.

Vì ngày lễ có nghĩa là đoàn tụ, nghĩa là bà sẽ có người ở bên cạnh.

Bà còn kể rằng, không chỉ bà mà nhiều bà lão cùng tuổi cũng sống một cuộc đời tương tự.

Ngày này qua ngày khác chìm trong nhớ mong, đến khi gặp lại thì thời gian bên nhau ngắn ngủi, rồi lại phải vẫy tay tiễn biệt, mắt đẫm lệ nhìn các con, các cháu rời đi.

Cứ như rút sạc một lần, đến lần cắm lại ít nhất cũng phải chờ cả năm.

Bà tiếp tục kể về hiện tại.

Bà bảo rằng mình đã tích trữ rất nhiều trứng gà, đựng đầy vài chai mật ong, mua hai hộp sữa bột, tất cả đều để dành cho An An.

Bà nói rằng cả đời mình làm việc thiện tích đức, chỉ mong được là một bà lão may mắn, sống thêm một năm nữa để được bên cạnh An An.

Chỉ cần An An có chỗ dựa mỗi khi mệt mỏi với cuộc sống nơi thành thị, có một nơi để khóc cười thoải mái.

Bà còn nói, bà đã chuẩn bị một bộ quần áo tang thật kỹ. Quần màu đen, giày vải màu đỏ. Áo có hai lớp, lớp trong màu xanh lá cây, lớp ngoài màu tím đậm.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Và bức di ảnh mà bà đã chọn, nụ cười của bà rất hiền từ. Sau này nếu An An nhớ bà, chỉ cần nhìn vào di ảnh, bà sẽ mãi hiền hòa trong ký ức của An An.

Thời gian trôi nhanh quá.

Hạt dưa đã thành một đống vỏ, kim đồng hồ chỉ đến sáu giờ.

Bà bảo bà phải lên tầng hai bật đèn trong phòng tôi.

"Bật đèn lên là như thể An An vẫn đang ngồi bên cửa sổ làm bài tập," bà nói.

Bà còn muốn dọn dẹp phòng tôi.

Tôi định đi theo bà.

Nhưng ngay lúc đó, giọng nói kia bất ngờ vang lên ầm ầm trong đầu khiến tai tôi ù đi.

"Cô nhất định không được rời khỏi phòng khách."

Cuối cùng tôi đã dừng bước, không đi theo.

Đến sáu giờ rưỡi, bà nội đi xuống lầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ba-noi/chuong-9.html.]

Tim tôi đột nhiên đập loạn nhịp, không hiểu sao lại cảm thấy bất an đến vậy.

Bà nội xuống cầu thang với gương mặt tái nhợt.

Bà bám chặt vào lan can, từng bước đi xuống thật khó nhọc.

Khi đi được nửa chừng, bà bỗng nhíu chặt mày, tay nặng nề đặt lên ngực.

Như thể tim bà đang đập dữ dội, dường như sắp vỡ khỏi lồng ngực.

Bà lảo đảo bước tới ghế sofa, ngồi phịch xuống, n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

Khuôn mặt bà trắng bệch, bà cố gắng với tay lấy cốc nước trên bàn trà để uống một ngụm nước nóng.

Nhưng bà không với tới, và làm đổ cốc nước.

Cốc nước chảy tràn ra khắp sàn nhà.

Tôi muốn bước tới bên bà, nhưng cả cơ thể như bị đông cứng, không thể cử động.

Giống như tôi bị tách ra khỏi không gian này, không thể di chuyển, không thể phát ra âm thanh, và bà nội cũng không thể nhìn thấy tôi.

Tôi chỉ có thể đứng đó, bất lực mà quan sát.

Quan sát bà nội thở dốc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Quan sát bà cố gắng gượng đứng lên.

Rồi lại nhìn bà ngã mạnh trở lại ghế sofa, đầu gục xuống, không bao giờ ngẩng lên nữa.

Có những định mệnh không thể thay đổi.

Tôi chỉ có thể chứng kiến.

Nước mắt lăn dài từng giọt lớn, cảnh tượng trước mắt trở nên nhòa đi, chồng chéo, biến thành những ánh sáng và bóng tối đan xen.

Tôi đột nhiên cảm thấy may mắn vì trước khi bà nội lên lầu, không hiểu vì sao, tôi đã ôm chặt lấy bà.

Bà thấp hơn tôi một cái đầu.

Bà đáp lại cái ôm của tôi.

Da bà mỏng manh như một tờ giấy màu vàng nhạt, bao phủ lỏng lẻo lên những khớp xương.

Đôi tay này đã nuôi tôi lớn khôn.

Tôi nghe bà nói: "Cháu à, cháu cao bằng An An nhà bà rồi."

Loading...