Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ánh trăng vì tôi mà đến - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-15 17:59:24
Lượt xem: 121

 

Sau khi tôi với Thẩm Triệt xác nhận mối quan hệ, anh vô cùng nóng lòng muốn công khai, sau đó chúng tôi đã đi hẹn hò rất nhiều.

 

Ngày này chúng tôi hẹn nhau về thăm trường.

 

Khi đi bộ, tôi đến khu rừng nhỏ nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu.

 

Ở đó có vài chiếc xích đu, Thẩm Triệt và tôi ngồi trên đó, ngón tay đan vào nhau trò chuyện về từng câu chuyện xưa.

 

Đột nhiên, Thẩm Triệt chỉ vào đối diện cái cây nói: “Nghe được tiếng kêu, anh còn tưởng rằng em bị bắt nạt, anh còn từng tưởng tượng sẽ như thế nào nếu anh cứu em ra khỏi nước sôi lửa bỏng.”

 

Tôi nhìn anh rồi mỉm cười: “Sau này anh có thể cứu em khỏi nước sôi lửa bỏng mà.”

 

Nếu không nhờ anh dạy kèm thì tôi sẽ không bao giờ đạt được kết quả tốt như vậy.

 

Ánh mắt chúng tôi giao nhau và bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

 

Thẩm Triệt đưa tay vuốt ve má tôi, đầu ngón tay cái nhẹ nhàng xoa nắn khóe môi tôi.

 

Ánh mắt anh dần trở nên nóng bỏng, đốt cháy không khí xung quanh tôi, khiến tôi cảm thấy khó thở.

Thẩm Triệt chậm rãi cúi đầu, thanh âm có chút khàn khàn: “Anh hôn em có được không?”

"Gọi thầy Thẩm đi, anh dạy em."

 

Khi anh thường dạy kèm cho tôi, điều anh nói nhiều nhất là câu này.

 

Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, tôi vừa mong đợi vừa lo lắng.

 

Tôi nghe thấy giọng nói ngọt ngào và khàn khàn của mình: "Thầy Tiêu Thần, xin anh dạy cho em."

 

Một giây tiếp theo, Thẩm Triệt cúi đầu hôn tôi.

 

Vô số pháo hoa như đang nổ tung trong đầu tôi, và cơ thể tôi trở nên mềm nhũn.

 

Lúc đầu anh rất nhẹ nhàng và dịu dàng.

 

Sau đó anh bắt đầu không thể kiểm soát được bản thân nữa.

 

Môi tôi đau rát quá.

 

Khi được thả ra, tôi cảm thấy choáng váng và mọi chuyện như không có thật.

 

Thẩm Triệt khàn khàn nói: "Trông em như bị ép buộc vậy, Mạnh Phù."

 

"..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/anh-trang-vi-toi-ma-den/chuong-11.html.]

 

Rõ ràng là anh đã yêu cầu tôi nói câu đó!

 

Đột nhiên, một giọng nói run rẩy vang lên từ phía sau:

"Hai người đang làm gì vậy?"

 

Tôi và Thẩm Triệt cùng quay lại, nhìn thấy Chu Nghiệp đứng ở phía sau chúng tôi cách đó không xa với vẻ mặt kinh ngạc, hai mắt đỏ hoe, hai tay siết chặt.

 

Thẩm Triệt thản nhiên nói: “Chúng tôi đang yêu nhau, có gì lạ sao?”

 

Trên mặt Chu Nghiệp lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng nói: "Mạnh Phù, có phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là vào năm đầu tiên phải không?"

 

Tôi gật đầu.

 

Chu Nghiệp nói bổ sung: "Mạnh Phù, cậu hiểu lầm rồi, không phải là tôi không thích cậu, chỉ là tôi sợ sẽ khiến cậu trở nên sa đọa mà thôi."

 

"Hai năm qua cậu để ý tới tôi, tại sao tôi lại không để ý tới cậu cơ chứ? Cậu rất tốt, tôi và cậu là hai thái cực, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đó."

 

Tôi nghiêng đầu: “Cho nên, cậu mới muốn kéo tôi xuống vực sâu.”

 

“Nhưng tôi không hiểu, Chu Nghiệp à, cậu là người xấu xa và tàn ác, vậy tại sao ngay từ đầu cậu lại lao tới cứu tôi?"

 

Thiết Mộc Lan

"..."

 

Chu Nghiệp sửng sốt, hồi lâu không nói được lời nào.

 

"Nhưng cậu nói đúng một điều, học sinh giỏi nên chơi với học sinh giỏi, cả việc yêu đương cũng vậy."

 

Chu Nghiệp lùi lại hai bước, bước đi hơi loạng choạng.

 

Tôi đứng dậy, kéo Thẩm Triệt, xoay người rời khỏi rừng cây.

 

Thẩm Triệt vui vẻ lặp lại lời tôi vừa nói: “Học sinh giỏi nên chơi với học sinh giỏi, yêu đương cũng vậy.”

 

"Anh nói này Mạnh Phù, anh mới là người thích hợp với em nhất."

 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh và nói: “Em chợt nhớ ra một chuyện.”

 

"Chuyện gì?"

 

"Mặt trăng vì em mà tới."

 

"Anh chính là mặt trăng."

 

Thẩm Triệt sửng sốt một lát, sau đó thấp giọng cười nói: “Là niềm vinh hạnh của anh.”

Loading...