Chạm để tắt
Chạm để tắt

ANH TRAI KHÁC HỌ - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-11 12:56:37
Lượt xem: 154

Tôi nghe những lời nói bốc đồng của cậu nhưng không cảm thấy gì.

“Anh đã nói rồi, không cần em phải thi vào trường đại học nổi tiếng, chỉ cần em lo học cho đến khi thi tốt nghiệp xong, kết quả có ra sao cũng không quan trọng.”

Tôi không thiếu tiền để đưa cậu đi du học, nhưng điều kiện tiên quyết chính là, cậu phải nghe lời.

So với khối tài sản mà bố để lại, mấy đồng tiền kia tính là gì, tôi vẫn có thể phân biệt được.

“Người như anh thì hiểu gì chứ!” Giọng điệu của Ninh Trạch Châu không che giấu sự tức giận, không biết cậu đang tức giận với tôi hay với chính cậu nữa. “Anh không hiểu được cảm giác có cố gắng học mà vẫn không hiểu, các kỳ thi trước gặp phải các câu hỏi bình thường em cũng không biết làm, em vẫn phải lo lắng chứ? Em thấy hầu như tất cả câu hỏi em đều không biết làm luôn!”

“Không hiểu thật.” Tôi nhìn cậu nói. “Anh không có tham gia kì thi đại học.”

Những lời này khiến khuôn mặt của Ninh Trạch Châu hiện lên một tia bối rối.

Tôi lại nói thêm: “Anh được tuyển thẳng.”

“…”

Cậu thoạt nhìn như cạn lời.

Tôi nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Người ta muốn thi vào một trường đại học tốt nhất phải bắt đầu cố gắng học từ cấp hai hoặc thậm chí tiểu học, dậy sớm thức khuya. Nếu không thì ít nhất cũng phải cố gắng suốt ba năm cấp ba, mỗi ngày đều học thuộc bài, làm hàng loạt bài tập, đ.á.n.h bay những ý định lười biếng, nhưng vẫn không chắc chắn sẽ đạt được kết quả như mong muốn. Còn em đã học được bao lâu? Em có cơ sở gì để nghĩ rằng chỉ sau một hai tháng có thể đuổi kịp và vượt qua những nỗ lực của người khác trong vài năm?”

“Em nghĩ rằng việc anh được tuyển thẳng đơn giản lắm sao?”

“Trên thế giới này người thông minh rất nhiều, người thông minh nỗ lực hơn em cũng rất nhiều.”

Tôi dừng lại nhìn cậu: “Nếu em không có chút nghị lực này, dựa vào cái gì mà muốn đạt điểm cao hơn người khác, hầu hết mọi người đều có chỉ số thông minh nhất định, đừng coi thường giá trị của việc nỗ lực.”

Tôi thực sự không thích dạy bảo người khác, nói xong tôi cảm thấy rất mệt mỏi.

Hôm nay việc tôi đi tìm cậu đã làm trì trệ một số công việc, mặc dù không quan trọng lắm, nhưng tôi hy vọng những việc như vậy sẽ không xảy ra một lần nào nữa.

Tôi đưa Ninh Trạch Châu về, đồng thời gửi tin nhắn cho giáo viên chủ nhiệm của cậu báo tin bình an.

Sau khi tỉnh rượu Ninh Trạch Châu dường như đã tiếp thu những gì tôi nói, cậu lại bắt đầu tiếp tục học tập.

Chỉ cần muốn học là được.

Bên phía gia sư họ nói với tôi rằng hiện tại cậu đã tập trung nhiều hơn, cũng có chút tiến bộ.

Tôi rất an tâm.

Tôi thường đi xã giao về muộn, đôi khi có thể gặp được Ninh Trạch Châu đang học hoặc đang đau đầu với mấy bài toán.

Đêm nay khi tôi về là đã qua 0 giờ, tôi vừa đi vừa cởi cà vạt, tối nay tôi mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ mận, uống rượu nhiều nên có chút hơi nóng, tiện thể cởi hai cúc trên cùng.

Trên lầu bỗng truyền đến tiếng ồn.

Tôi nhìn lên thấy Ninh Trạch Châu mặc đồ ngủ đi xuống.

“Em vẫn chưa ngủ à?” Tôi hỏi cậu.

“Vẫn đang làm bài.” Ninh Trạch Châu nhìn tôi nói. “Anh uống bao nhiêu vậy?”

Tiệc xã giao nào mà không uống chút rượu.

Cậu đi vào bếp, không lâu sau bưng đến cho tôi một cốc nước mật ong ấm.

“Uống đi, giải rượu đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/anh-trai-khac-ho/4.html.]

Tôi khá tò mò, lẩm bẩm: “Ninh thiếu gia biết điều từ lúc nào vậy?”

Ánh mắt của Ninh Trạch Châu lướt qua tôi, nói: “Bình thường anh cũng mặc như vậy khi đi xã giao à?”

“Có vấn đề gì không?” Tôi nhấc mí mắt nhìn cậu.

“Nhìn như trai bao vậy.” Cậu nói một câu khiến tôi muốn đ.á.n.h người.

“….”

Có rượu sẵn trong người, tôi cười nhạo một tiếng, nói tiếp một câu: “Đúng đúng đúng, anh làm trai bao để nuôi em trai đi học, đủ động lực để học chưa?”

Ninh Trạch Châu: “…”

Đến lượt cậu trầm mặc.

Uống xong ly nước mật ong, tôi ngẩng đầu nhìn cậu: “Em không về phòng tranh thủ thời gian làm bài để nghỉ ngơi hay sao, đứng đây đợi anh làm gì?”

Nói đến việc làm bài, khuôn mặt của cậu trở nên nhăn nhó.

“Quá nhiều câu không biết làm, đau đầu.”

“Kiến thức bây giờ khó đến mức nào vậy, em phải cố gắng nhiều đến vậy hả? Để anh xem giúp em.”

Tôi nói rồi lảo đảo đứng dậy, Ninh Trạch Châu vội vàng đỡ lấy tôi.

“Anh như vậy còn đòi làm bài, thôi bỏ đi?” Cậu coi thường nói.

“Bài tập trình độ trung học phổ thông có khó đến đâu, anh dù có say vẫn có thể làm được.”

Đỡ tôi đi hai bước lên cầu thang, Ninh Trạch Châu đột nhiên dừng lại, hệt như con ch.ó lại gần ngửi vài cái, ngạc nhiên nói: “Tại sao trên người anh lại có mùi nước hoa của phụ nữ, anh thực sự làm trai bao à?”

“…”

Tối nay đi xã giao, quả thật có một cô gái sau khi say rượu không cẩn thận ngã vào lòng tôi, mùi nước hoa trên người cô ấy rất đậm, có lẽ đã bám mùi lên quần áo.

“Trẻ con đừng quá can thiệp vào chuyện người lớn.” Tôi nói với cậu.

Vì thế Ninh Trạch Châu lại trầm mặc.

Tôi hiếm khi vào phòng ngủ của Ninh Trạch Châu, lúc đó cậu nói không cần phòng học, vì vậy bàn học cũng được mang vào đây, nơi học tập và nghỉ ngơi gộp thành một.

Những bài toán Ninh Trạch Châu kêu khó, với tôi nó thực sự chỉ nằm ở mức trung bình, hai năm trước cậu đã học cái gì vậy?

“Không nhìn ra được đây là bài tập dạng cấp số nhân à, để tính tổng các số hạng trước đó ta phải…”

Tôi viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy nháp của cậu, cuối cùng quay đầu lại phát hiện thằng nhóc này đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tôi.

“Nhìn bài đi, nhìn anh làm gì? Mặt anh có đáp án à?”

Ninh Trạch Châu: “…Anh có thể bớt nói những câu giống hệt thầy giáo em có được không?”

“Em lại còn đòi hỏi nữa, mau làm bài đi, làm xong thì đi ngủ.”

Tôi ngồi bên cạnh nhìn cậu làm bài, cuối cùng không thể không thừa nhận, việc tôi trả lương cao cho gia sư là hoàn toàn xứng đáng.

Tính cách nóng nảy của tôi không phù hợp để làm gia sư cho người khác đâu.

Kết thúc việc hướng dẫn bài tập cho cậu, tôi nhận ra rằng kiếm tiền bằng nghề gia sư cũng không phải là việc dễ dàng.

Loading...