Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh sai rồi - 4

Cập nhật lúc: 2024-09-13 21:54:20
Lượt xem: 312

Tôi sững sờ đóng băng tại chỗ, không thể nói hay cử động cơ thể.

 

Cô gái ấy mặc một chiếc váy mỏng, bên ngoài váy là áo vest của Giang Hành Châu.

 

Trong giây lát, tôi không biết là do tôi đau lòng và choáng ngợp hay vì tôi bị bệnh mà tôi không thể phản ứng lại.

 

Anh đang định mở cửa xe thì tôi hỏi: “Trong thời gian này hai ở cùng nhau sao?”

 

Giang Hành Châu dừng lại và nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

 

Cô gái mím môi nhìn tôi: "Là chị dâu phải không? Tôi nghe Tổng giám đốc Giang nhắc đến chị, đừng hiểu lầm, tôi chỉ theo Tổng giám đốc Giang đi công tác thôi."

 

Cô ta chỉnh lại áo khoác.

 

Có thực sự lạnh đến thế không?

 

Chiếc áo khoác đó có phải rất ấm áp với cô ta không?

 

Ấm áp đến mức cô ta cần phải giữ chật một cách cẩn thận trước mặt tôi.

 

Tôi phớt lờ cô ta,, chỉ nhìn Giang Hành Châu.

 

Tôi muốn nghe câu trả lời của Giang Hành Châu.

 

Nhưng anh không nói gì.

 

Tôi biết là anh đã ngầm thừa nhận lời nói và cử chỉ của cô ta.

 

Anh không muốn nói thêm gì trước câu hỏi của tôi.

 

Họ chắc chắn đã ở bên nhau trong những ngày này.

 

Chồng tôi thời gian này đã cặp kè với những người phụ nữ khác.

 

Tôi không biết họ đang làm gì, họ đang nói gì về tôi.

 

Tất cả những gì tôi biết là Giang Hành Châu trước đây sẽ không để bất kỳ người khác giới nào đến gần mình.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Anh nói sẽ luôn ở bên cạnh tôi. Nhưng bây giờ, anh thay đổi rồi.

 

Giang Hành Châu cùng cô gái ấy lên xe, xe nổ máy, tôi lao ra ngoài, nắm lấy cửa sổ.

 

Tôi đã ôm lấy anh với tia hy vọng cuối cùng. Có lẽ Giang Hành Châu chỉ cố tình chọc tức tôi đúng không?

 

"Hành Châu, em không có ý nhớ tới chuyện cũ, em chỉ bị bệnh, em đã hiểu ra rồi..."

 

Giang Hành Châu ngắt lời tôi với ánh mắt chế nhạo: “Lẳng lơ cũng được coi là một căn bệnh à?”

 

Lúc đó, tai tôi có tiếng gầm và tôi không còn nghe được âm thanh nào khác nữa.

5.

 

Tôi bị anh đẩy ngã xuống đường, đầu gối và cánh tay bị trầy xước rất nhiều, mắt cá chân và lòng bàn chân đau nhói khi tôi cố đứng dậy.

 

Tôi khập khiễng quay về, bảo vệ khu chung cư đã nhìn thấy nên đưa tôi đến một phòng khám gần đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/anh-sai-roi/4.html.]

Tôi cắn chặt môi khi rửa vết thương, mùi m..áu nhanh chóng tràn ngập trong miệng tôi. Chú bảo vệ chống tay lên hông và gõ vào trán tôi.

 

"Cô gái, nữa đêm còn làm cái gì vậy? Hại chú còn tưởng gặp phải nữ quỷ chứ! Sao lại để bị nhiều vết thương như thế, nếu không có người phát hiện thì làm sao bây giờ? Cô gái thời nay đúng thật là liều lĩnh."

 

Tôi cười khổ: “Nếu chú không nhìn thấy thì cháu đã về nhà từ lâu rồi.”

 

Người bảo vệ tức giận đến nỗi lông mày dựng ngược cả lên. Ông ấy nhìn tôi và thở dài: "Cô gái, cháu bị sao vậy?"

 

Tôi cúi đầu, nước mắt rơi trên người.

 

Chú không dám hỏi tôi nữa, đưa tôi về nhà, muốn nói gì đó với tôi nhưng cuối cùng chỉ xua tay rồi bỏ đi.

 

Ngày hôm sau tôi nhận được đơn ly hôn từ Giang Hành Châu.

 

Ngày thứ ba, công ty chuyển nhà đến dọn đồ đạc của anh đi.

 

Tôi đứng chắn ở cửa như một con chuột chù vô lý: "Tôi muốn gặp anh ấy. Tôi đã mua rất nhiều đồ cho anh ấy, anh ấy cần sự cho phép của tôi để chuyển chúng ra ngoài."

 

Giang Hành Châu đã chặn tất cả thông tin liên lạc của tôi, tôi không thể liên lạc được với anh và không thể vào công ty để tìm anh.

 

Hóa ra chỉ cần anh không muốn thì tôi thật sự không thể nhìn thấy anh.

 

Họ không còn cách nào khác ngoài việc gọi cho Giang Hành Châu.

 

Anh nghe điện thoại.

 

Một lúc sau, họ đến gặp tôi và nói với tôi rằng Giang Hành Châu không muốn gặp tôi. Nếu tôi không đồng ý cho chuyển đồ vậy thì anh ấy cũng không cần nữa.

 

Tôi choáng váng hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể từ từ tránh ra. Thứ anh ấy không cần không phải là những thứ tôi mua, mà là tôi. Giang Hành Châu không cần tôi nữa.

 

Tôi ngồi trên ghế sofa nhìn họ chuyển toàn bộ đồ của Giang Hành Châu đi, từng cái một.

 

Chắc có người thấy tôi đáng thương nên vừa chuyển đồ vừa an ủi tôi: "Không phải chỉ là ly hôn sao? Cũng không có gì to tát, hơn nữa bị lừa gạt như vậy thì còn gì đáng lưu luyến."

 

Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên: “Anh nói gì cơ?”

 

Người đàn ông gãi đầu xấu hổ, ngập ngừng nói: "Tôi vừa nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp ở nhà mới của anh ấy. Trông họ rất thân thiết. Đó không phải là lý do khiến cô ly hôn sao?"

 

Tôi nhớ lại người tôi đã gặp ngày hôm đó và mô tả vóc dáng cô ta cho người đàn ông đó.

 

"Là cô ấy sao?"

 

"Chính là cô ấy."

 

Hóa ra Giang Hành Châu thực sự không muốn tôi nữa.

 

Không phải là chỉ nhất thời tức giận, mà anh ta còn có người phụ nữ khác.

 

Tôi không nói gì nữa, lê bước trở lại phòng ngủ, lấy tờ giấy note dưới gối ra xem đi xem lại.

 

Sau khi công ty chuyển nhà rời đi, tôi lấy chìa khóa lái xe ra ngoài, bí mật đi theo xe của họ.

 

Ngôi nhà mới mà Giang Hành Châu mua rất xa căn nhà chúng tôi, thậm chí còn rất xa công ty của anh ta.

 

Anh ta vốn không thích lái xe và đã lâu không sử dụng nó.

 

Loading...