Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh sai rồi - 2

Cập nhật lúc: 2024-09-13 21:53:38
Lượt xem: 303

Giang Hành Châu nhìn tôi và nói một cách chắc chắn: "Em sẽ gặp được người tốt hơn."

 

Tôi bình tĩnh nói: “Cảm ơn anh.”

 

Khi đó, tôi cũng không ngờ người tốt hơn mà anh nói cũng chính là anh.

 

Sau đó, tôi thường xuyên gặp anh ở nhiều nơi khác nhau từ lớp học đến căn tin và cả thư viện. Rõ ràng là anh đã ở đó từ trước nhưng tôi không hề nhìn thấy.

 

Bây giờ tôi và Vân Dịch đã chia tay, tôi mới chợt nhận ra sự tồn tại của Tổng giám đốc Giang Hành Châu.

 

Tôi đã không đến tiễn Vân Dịch vào ngày anh ta ra nước ngoài.

 

Một người bạn cùng phòng khác của anh ta đã chủ động gọi điện thoại cho tôi: “Thật ra trước đây do cậu ấy nhất thời tức giận thôi, không phải thực sự muốn chia tay với cậu đâu.”

 

Tôi ngước nhìn Giang Hành Châu đang bưng trà sữa đi tới.

 

Tôi nói với anh bạn đó rằng: "Quên chuyện đó đi".

 

Những người nên rời đi thì sớm hay muộn cũng sẽ rời đi. Và điều gì đến cũng sẽ đến dù muộn thế nào đi chăng nữa.

 

Bên kia thở dài và cúp điện thoại.

 

Tôi dần dần quen với sự hiện diện Giang Hành Châu. Tôi thấy anh  khác với những gì tôi tưởng tượng, tinh tế, nhẹ nhàng và điềm tĩnh.

 

Giống như tôi đã khám phá được một kho báu, và tôi càng ngày càng thích ở bên anh. Và tôi đã yêu anh, tôi muốn ở cạnh anh.

 

Khi đó, tôi không biết rằng bạn bè của Vân Dịch đang tấn công sau lưng Giang Hành Châu. Họ cho rằng chính Giang Hành Châu đã cướp bạn gái của Vân Dịch.

 

Tin đồn nhanh chóng lan truyền khắp trường học. Rõ ràng chính Vân Dịch là người đề nghị chia tay, tại sao lại đổ lỗi cho Giang Hành Châu? Khi tôi phát hiện ra thì Giang Hành Châu đã phải nhập viện vì đánh nhau.

 

Tôi ngồi cạnh giường bệnh của Giang Hành Châu mà rơi nước mắt. Anh ngạc nhiên nhìn tôi rồi lấy tay lau nước mắt cho tôi.

 

Tôi nắm lấy tay anh và nói: “Chúng ta ở bên nhau nhé”.

 

Anh hỏi tôi: "Em không quan tâm à?"

 

Ý của anh là tôi không quan tâm rằng anh là bạn cùng phòng của Vân Dịch và những tin đồn đó à?

 

Tôi lắc đầu.

 

Nhưng anh vẫn từ chối tôi.

 

Trước khi tôi bật khóc, anh nói: “Tỏ tình là chuyện của đàn ông. Thẩm Nhu, hãy đợi anh.”

 

Vào ngày Valentine, anh tỏ tình với tôi.

 

Anh cầm một bông hồng đỏ tươi, trên tay là con búp bê thỏ nhỏ mà tôi tặng anh.

 

Trước khi đồng ý lời tỏ tình, tôi đã hỏi liệu anh có đột ngột rời xa tôi không, giống như Vân Dịch đột nhiên ra nước ngoài.

 

Giang Hành Châu kiên định nói: "Không đâu. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em."

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/anh-sai-roi/2.html.]

Đêm đó, tôi gọi cho Vân Dịch lần cuối.

 

Tôi không muốn những tin đồn đó ảnh hưởng đến Giang Hành Châu.

 

Giọng nói của Vân Dịch có chút méo mó: "Nhu Nhu, em sẽ bị tổn thương. Nếu Giang Hành Châu không tốt như em nghĩ thì sao?"

 

Không cần suy nghĩ, tôi nói: “Em đã yêu anh ấy rồi.”

 

Nếu Giang Hành Châu không tốt thì tôi cũng không tốt. Hai con người không mấy tốt đẹp khi ở bên nhau sẽ tạo nên một cặp đôi hoàn hảo.

 

Sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi kết hôn và có khoảng thời gian tuyệt vời. Lúc đó tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ mãi tiếp tục như thế này.

 

3.

 

Tôi cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn nên lập tức đến bệnh viện để kiểm tra. Ngày chẩn đoán được đưa ra, tôi ngồi ở tầng dưới bệnh viện không thể bình tĩnh được.

 

"Bệnh Alzheimer." Đó là điều bác sĩ đã nói với tôi.

 

Các triệu chứng mất khả năng ngôn ngữ tạm thời và hay quên có thể xảy ra ở giai đoạn đầu và sau này sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.

 

Tôi nhớ mình đã nắm lấy tay áo bác sĩ và xác nhận với ông ấy nhiều lần.

 

Tôi rất trẻ, tại sao tôi có thể mắc căn bệnh này?

 

Bác sĩ nhìn tôi đầy thương hại: "Căn bệnh này quả thực phổ biến hơn ở người già, nhưng ở người trẻ tuổi cũng có nguy cơ, mặc dù rất hiếm gặp.”

 

Nói cách khác, tôi không may mắn, tôi trở thành một trong những bệnh nhân trẻ hiếm hoi đó.

 

"Trong trường hợp này, tôi khuyên cô nên nói với người nhà."

 

Cha mẹ tôi không ở thành phố này, ngoài Giang Hành Châu ra, tôi không quen biết người nào khác.

 

Tôi gọi cho Giang Hành Châu nhưng anh không trả lời.

 

Tôi ngơ ngác nghe âm thanh bận rộn của điện thoại, chợt nhớ ra hình như anh ấy vẫn còn tức giận.

 

[Giang Hành Châu à, em quá sợ hãi.] Tôi loạng choạng lùi lại và suýt vượt đèn đỏ hai lần trên đường nhưng cả hai lần đều bị người qua đường kéo vào lề.

 

"Có chuyện gì vậy cô gái? Sao lại không nhìn đường vậy?"

Tôi xin lỗi rối rít những người qua đường khiến họ rất xấu hổ.

 

"Ta không có ý mắng cô đâu, nhưng cô nên cẩn thận hơn."

 

Tôi im lặng hồi lâu rồi nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

 

Kể từ ngày đó, tôi và Giang Hành Châu rơi vào chiến tranh lạnh, anh bắt đầu không về nhà, tránh mặt và không trả lời cuộc gọi của tôi. Lúc này tôi thấy mình bắt đầu quên đi mọi thứ về anh.

 

Ngày hôm sau tôi xuống nhà mua một tập giấy note rồi quay lại. Tôi muốn viết ra tất cả mọi thứ về anh, bất cứ khi nào tôi nhìn thấy nó, tôi sẽ nghĩ về anh.

 

Sau đó mua xong giấy ghi chú, tôi lại quên mất nhà mình ở tầng nào. Tôi gõ từng cánh cửa một.

 

"Xin lỗi, đây có phải là nhà của tôi không?"

Loading...