Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Không Xứng! - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-05-22 08:40:51
Lượt xem: 721

Tôi không biết khi nào mình sẽ từ biệt, nên chỉ mang theo vài bộ quần áo.

Điều tôi nên làm trước tiên là xin nghỉ việc.

Tôi làm giáo viên dạy văn tại một trường tư thục, sau khi giải thích với hiệu trưởng Lý về lí do, bà ta trừng mắt: “Giang Tuyền, còn một tuần nữa là khai giảng, cô làm giáo viên mà không có trách nhiệm thế à?”

Tôi và bà ta vốn không hợp nhau, bà ta thích bắt nạt giáo viên mới, luôn sắp xếp cho chúng tôi những nhiệm vụ về công việc vượt quá khả năng.

Những người khác chỉ biết nuốt cơn giận, còn tôi là người duy nhất lúc nào cũng nói “Tôi không làm được”, “Tôi không có thời gian”, “Đây không phải việc tôi cần làm.”

Vì thế nên bà ta rất không ưa tôi.

Nhưng lần này bà ta nói đúng, quả thực tôi không có trách nhiệm

Thời gian còn lại không nhiều, nên tôi muốn tùy ý làm điều mà mình muốn.

Tôi đặt giấy chẩn đoán bệnh lên bàn.

“Xin lỗi, tôi không muốn đột ngột xin nghỉ việc, nhưng tôi sợ sẽ ngã khi đứng trên bục giảng.”

Hiệu trưởng Lý ngơ ngác một chút, sau đó cầm giấy chẩn đoán đọc kỹ trong lúc lâu.

Bà ta ngừng sự mỉa mai giận dữ, thay vào đó nét mặt hiện lên sự thương hại, bà ta thở một hơi thật sâu: “Cô còn trẻ như vậy, sao lại như thế... tiểu Tuyền, cô không vào viện điều trị sao?”

“Khả năng chữa khỏi ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối gần như bằng không.”

Bà ta nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: “Nếu cô cần gì cứ liên hệ tôi, tôi mặc dù tính tình không được tốt, nhưng cũng không phải là người xấu, chúng ta đã làm việc cùng nhau lâu như vậy, nếu có thể giúp cô, tôi nhất định sẽ giúp.”

Tôi nhận thấy rằng, một người phụ nữ trung niên cứng rắn khó tính như bà ta, cũng có một bàn tay mềm mại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/anh-khong-xung/chuong-10.html.]

Rất giống với hình ảnh mẹ Giang trong ký ức của tôi.

Tôi cười, nói: “Vâng, cảm ơn hiệu trưởng.”

Ra ngoài, tôi nhìn chằm chằm vào mặt trời, nhíu mắt nhìn.

Tiếp theo, tôi phải làm gì đây?

Được rồi, tôi sẽ đến núi Bạch Vân ngắm mặt trời mọc.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Những tháng ngày cuối của cuộc đời, tôi chợt muốn theo đuổi ánh bình minh.

Khi tôi lên xe buýt, Giang Thuật, người mà trong một đêm không gọi lấy cho tôi một cuộc, lại gọi điện thoại đến.

“Tối qua điện thoại của anh bị hỏng, không thể gọi điện cho em được. Không kịp nói với em rằng anh có việc bận nên không thể trở về cùng em đón sinh nhật, hôm nay anh sẽ bù lại cho em được không?”

Tôi cảm thấy lời anh nói có hơi buồn cười, nghĩ đến khi dọn chiếc bánh sinh nhật vào buổi tối và sau đó xem khoảnh khắc Wechat của Lâm Uyển Mộng.

Tôi nói: “Không phải buổi tối anh ở bên Lâm Uyển Mộng à? Tại sao anh không mượn điện thoại của cô ấy để gọi cho tôi? Vì cô ấy bị trật chân, anh bận rộn quan tâm lo lắng cho cô ấy, nên anh đã quên rằng còn có người đang đợi anh phải không?”

Anh có vẻ không ngờ rằng tôi lại biết những chuyện đó, anh im lặng một lúc.

Trong sự im lặng đó, tôi nghe thấy tiếng phát thanh ở sân bay, thì ra anh đã trở về.

Một hồi sau, anh thấp giọng nói : “Giang Tuyền, anh…”

Tôi ngắt lời:

“Giang Thuật, anh không cần phải giải thích với tôi nữa, tối qua tôi đã nhắn tin chia tay, vì vậy việc anh đang ở cạnh ai, tại sao lại ở cạnh người đó, không cần phải giải thích với tôi.”

Loading...