Chạm để tắt
Chạm để tắt

An An bất an - 6

Cập nhật lúc: 2024-08-06 18:44:50
Lượt xem: 462

Cũng không đợi ta mở miệng, phụ thân ta đã nói trước: “Ai cho ngươi lá gan dám hãm hại Trưởng tỷ của ngươi? Đừng tưởng rằng ngươi và Lục hoàng tử có quan hệ, ta sẽ không dám làm gì ngươi, Lục hoàng tử kia là một người không học vấn lông bông lêu lổng, đến bây giờ Hoàng thượng cũng không cho hắn phong hào, nói trắng ra là hắn không được sủng ái, ngươi bám lấy hắn ta cũng không sợ. Nói cho cùng ngươi vẫn là nữ nhi của Bùi Dương ta, ta muốn ngươi sinh ra thì ngươi được sinh, muốn ngươi c.h.ế.t thì ngươi sẽ phải chết.”

 

Ta thay đổi dáng vẻ nhu nhược thường ngày, hồi đáp: “Phụ thân, ngài có muốn biết Trưởng tỷ rốt cuộc có gặp riêng với nam nhân khác hay không không? Có muốn biết vì sao lại quen biết Lục hoàng tử không? Cho dù hiện giờ Lục hoàng tử không được thánh sủng, phụ thân có thể cam chắc rằng sau này Lục hoàng tử cũng không được thánh sủng ái không?”

 

Ba câu hỏi đúng trọng tâm của ta là điều phụ thân ta trăm triệu lần không ngờ tới, ông ta lập tức sững sờ tại chỗ, không biết trả lời như thế nào. Ông ta chỉ biết ta và Lục hoàng tử có quen biết, nhưng cũng không biết quan hệ giữa chúng ta tới đâu, hiện tại cũng không dám tùy tiện đối xử với ta như thế nào. Đại phu nhân cật lực bảo vệ Bùi Như Nguyệt nên ông ta cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.

 

Hiện tại ông ta không có cách gì xử lý ta, cũng chỉ có thể phẫn nộ rời đi.

 

22

 

Từ ngày tổ chức lễ cập kê của Bùi Như Nguyệt, ta ở Hầu phủ xem như có chút danh tiếng, đi tới chỗ nào cũng có thể nghe được nha hoàn và gã sai vặt nói: “Nhị tiểu thư thật đúng là không biết xấu hổ, ngày lễ cập kê của đại tiểu thư, dám ở tiền sảnh thông đồng với nam nhân bên ngoài, nếu không phải lão gia và Đại phu nhân lương thiện, e là nhị tiểu tỷ đã sớm trở thành vong hồn dưới Địa phủ.

 

Những lời này không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là tỷ tỷ tốt của ta truyền ra ngoài, dù sao nàng ta cũng cần phải dùng ta để che giấu chuyện mình gặp gỡ riêng nam nhân bên ngoài.

 

Chỉ là những lời đồn đãi này đối với ta mà nói không rõ ràng đầu đuôi, ta cũng không thèm quản.

 

Ít ngày sau, vải vóc của Lục hoàng tử được đưa đến quý phủ, thái giám đưa đến còn cố ý bảo ta đi ra kiểm kê, nói là nhất định phải giao tận tay ta, nếu không bị người khác trộm đi, tội của hắn sẽ rất lớn.

 

Ta biết hắn nói những lời này là có ý gì, đáng tiếc Trưởng tỷ ngu xuẩn của ta không hiểu, còn ở bên cạnh dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm mấy tấm vải kia.

 

Tuy rằng Lục hoàng tử là hoàng tử tầm thường nhất, không có thế lực nhất, lại còn có bản tính phong lưu, nhưng hắn vẫn là người có vận khí tốt, đầu thai vào hoàng thất, cho dù lại không có thế lực, cũng đã sinh ra ở vạch xuất phát, đồ ăn đồ dùng đều là tốt nhất. Mấy tấm vải này đối với hắn mà nói không tính là gì, nhưng đối với các gia tộc và quan viên khác mà nói vô cùng quý giá, ngay cả Hầu phủ cũng không ngoại lệ.

 

Phụ thân ta làm Hầu gia lâu như vậy, cũng chưa từng thấy ông ta có mấy bộ y phục ngự ban, mấy thước vải ngự ban ở chỗ ta, ông ta không dễ gì được nhìn thấy, chẳng trách Trưởng tỷ tham lam như thế.

 

23

 

Đã có vải vóc tốt như vậy, ta đây liền lấy đến tiệm may may để may mấy bộ xiêm y ra cho hồn một chút.

 

Ra khỏi tiệm may, ta luôn cảm giác có người đi theo phía sau, nhưng quay đầu lại lại không nhìn thấy người, ta cũng không để trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/an-an-bat-an/6.html.]

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Cho đến ngày ta đến tiệm may lấy y phục, mới được chưởng quầy báo cho biết y phục đã đưa đến Hầu phủ vào hai ngày trước. Lúc đó, ta mới biết được, ngày ta đi may, người đi theo phía sau ta chính là gã sai vặt trong phòng đại phu nhân.

 

Hắn theo đuôi ta đến tiệm may, thừa dịp ta rời đi, hắn vào nói với chưởng quầy, vải vóc này là của Hầu phủ, bảo chưởng quầy làm y phục xong đưa thì đưa đến quý phủ, hiện tại y phục của ta chắc hẳn đã sớm lọt vào tay Đại phu nhân.

 

Đại phu nhân ra tay nhất định là vì nữ nhi bảo bối của bà ta, nếu bà ta thích y phục này như thế, chắc chắn bà ta sẽ thử trước, y phục này may đo theo dáng người của ta, so với dáng người của Bùi Như Nguyệt, thắt lưng của ta tinh tế hơn nhiều, không biết bà ta có thể mặc được hay không.

 

Tuy rằng không lấy được y phục rất tức giận, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng đã ra khỏi phủ, ta đây cũng nên đi dạo chợ một chuyến cho thoả.

 

24

 

Trong chợ có rất nhiều người bán hàng rong, bán rau quả, cũng có một số người bán bánh ngọt.

 

Ở cuối ngõ còn có một nữ nhân bán bánh ngọt, trên lưng địu một bé con. Không giống mọi người, thỉnh thoảng nàng sẽ bưng ra một ít bánh ngọt, mời người qua đường nếm thử.

 

Nhưng mà phần người qua đường đều nếm qua tồi lắc đầu, chỉ có rất ít người qua đường dừng lại để mua.

 

Xuất phát từ sự tò mò, ta cũng đến gần một chút, nữ nhân này rất nhiệt tình, mời ta nếm thử bánh hoa quế nàng.

 

Vừa mới vào miệng còn chưa cảm nhận được, nàng đã khẩn trương hỏi ta mùi vị như thế nào? Muốn mua một ít về nhà không?

 

Khi ta đang định trả lời nàng, bé con trên lưng nàng đột nhiên khóc lớn lên, nàng cũng không để ý đến ta, nhét cái đĩa vào tay ta, dỗ bé con.

 

 

Ta nhìn nàng, đột nhiên nhớ tới mẫu thân, lúc mẫu thân còn sống, cũng giống như nàng, mọi chuyện đều lấy ta làm đầu, nhưng mẫu thân ta c.h.ế.t thảm dưới tay Đại phu nhân, đến nay ta vẫn chưa báo thù cho bà được.

 

Hôm nay, ta tay trói gà không chặt, quyền không có, tiền không có, không biết đến bao giờ mới có thể báo thù.

 

Nghĩ đến đây, trong đầu ta chợt nảy ra một cảm hứng. Ta nhìn thấy quầy hàng của nữ nhân này có nguyên liệu làm bánh hoa quế liền lấy một chiếc tạp dề, buộc quanh người và bắt đầu làm.

 

Loading...