Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Âm Mưu Sau Con Dấu Giả - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-28 17:06:47
Lượt xem: 1,140

Tôi vừa họp nhóm xong, vừa bước ra khỏi phòng họp thì thấy nhóm chat gia đình rôm rả.

Mẹ tôi nói rằng bà ấy vừa bị lừa đảo qua điện thoại, bị lừa 40 vạn tệ ,không chỉ bị lừa hết tiền tiết kiệm, mà còn chuyển cả tiền sính lễ của chị hai cho kẻ lừa đảo.

Chị hai gửi bốn, năm tin nhắn thoại , khóc nức nở.

Chị ấy sắp kết hôn, tiền sính lễ đã hứa sẽ mang về nhà chồng, giờ thì mất hết sạch rồi, nhà chồng sẽ nghĩ gì về chị ấy đây?

Chị cả đã đi làm nhiều năm, có chút tiền tiết kiệm, liền nói: 

"Con chuyển trước 5 nghìn tệ về nhà để dùng tạm nhé."

Ba tôi nói: 

"Ba với mẹ vẫn đủ tiền ăn uống, chỉ tội thằng em tháng này ở trường sẽ phải thắt lưng buộc bụng chút thôi."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Chị cả liền hốt hoảng:

"Vậy con chuyển 2 vạn tệ nhé."

Tôi mở ảnh biên bản báo án, phóng to lên thì thấy con dấu đỏ rực in rõ ràng vài chữ lớn:

"Cục Công an Phân cục Hoa Nam tỉnh Nam Hải." 

Tôi lập tức nhíu mày.

Con dấu đỏ tươi, viền mép sắc nét, giống như được in màu vậy.

Đây là con dấu giả!

Tôi vội gọi điện cho chị cả:

"Đừng chuyển tiền về nhà, con dấu là giả, chuyện này có vấn đề."

Chị cả: 

"Cái gì cơ???"

Tôi kiên nhẫn giải thích:

"Nhà mình ở quê, báo án chắc chắn sẽ phải đến đồn công an huyện, con dấu trên đó sẽ phải ghi là Đồn Công an Hoa Nam tỉnh Nam Hải, chứ không chỉ ghi đến phân cục."

Chị cả:

"Ghi đến phân cục thì sao?"

Tôi thở dài: 

"Ghi đến phân cục có nghĩa là họ lên thành phố báo án, chị nghĩ ba mẹ sẽ đi xa đến thế à?"

Chị cả lần này đã hiểu ra, hét lên:

"Ba mẹ đang lừa chị em mình à? Tại sao?"

Tôi bỗng nghĩ đến điều gì đó, đoán: 

"Là vì tiền sính lễ hai mươi vạn tệ của chị hai."

Chị cả không thể tin nổi:

"Làm sao có thể chứ?"

Tôi lạnh lùng đáp: 

"Đừng quên tiền sính lễ trước kia của chị đều biến đi đâu mất rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/am-muu-sau-con-dau-gia/chuong-1.html.]

Chị cả không nói gì, giống như con gà trống bị bóp nghẹt họng.

Tôi biết mình đã chạm vào nỗi đau sâu nhất trong lòng chị ấy.

Tôi bình tĩnh phân tích:

"Tóm lại, đừng chuyển tiền vội, chị thử nói chuyện với chị hai xem, em sẽ gọi cho Phân cục Hoa Nam này hỏi thử."

Nói là hỏi thử, nhưng trong lòng tôi đã chắc chắn đến tám, chín phần ba mẹ tôi đang lừa tiền. Họ chỉ muốn chiếm số tiền sính lễ hai mươi vạn tệ của chị hai mà thôi.

Bởi vì ngoài ba chị em chúng tôi ra, còn có một... đứa em trai nữa.

Trước khi tôi sinh ra, mẹ tôi đã sinh chị cả, chị hai và bị sảy mất chị ba.

Tôi phúc lớn mạng lớn, sau khi siêu âm hai lần kết quả đều là con trai, vì thế tôi mới được sinh ra.

Khi tôi vừa chào đời, bà nội cầm chân tôi lên liếc nhìn một cái rồi quay người bỏ đi không thèm nói gì. 

Ba tôi cũng rất thất vọng, ngồi ở cửa hút thuốc, mặc kệ tôi khóc xé lòng mà không có ý định bế dỗ. 

Suốt cả tháng ở cữ, mẹ tôi chỉ được ăn một bữa canh gà.

Bà nội mỉa mai nói: 

"Sinh con gái mà còn làm màu, hồi đó tao sinh xong đã phải ra đồng làm việc ngay." 

Bác gái bế anh họ hai tuổi cũng châm chọc:

"Mảnh đất cằn cỗi không đẻ được con trai, còn có mặt mũi mà nghỉ ngơi?"

Ba tôi cảm thấy mất mặt, liền thô bạo kéo mẹ tôi ra ngoài: 

"Ở nhà mà thêu thùa sao, đi làm việc với tôi!" 

Bọn họ ép mẹ tôi phải ra đồng gặt lúa khi còn ở cữ, kết quả là lưng mẹ bị thương, mỗi khi đêm đến lưng đều đau như muốn gãy. 

Hằng ngày, phụ nữ trong làng đều có thể dùng lời nói châm chọc mẹ tôi, như thể việc không sinh được con trai là tội lớn nhất trên đời.

Mẹ tôi vô cùng tức giận, về nhà lại vặn tai tôi: 

"Cái đồ chết tiệt, sao lại là con gái? Sao không c.h.ế.t trong bụng đi , khỏi phải thấy mà bực mình."

Mỗi lần bị đánh mắng vì những chuyện nhỏ nhặt, tôi biết ngay lại là do mấy bà lắm chuyện đang nói xấu sau lưng mẹ tôi.

Mỗi khi chị cả bảo vệ tôi đều bị mẹ lôi vào đánh cùng. 

Còn chị hai rất khôn khéo, hễ thấy mẹ tôi phát cáu là lẻn đi trốn ngay.

Có lẽ vì chị hai chưa bao giờ bảo vệ tôi nên tình cảm giữa tôi và chị ấy luôn nhạt nhẽo.

Khi đó, chị cả đứng lên ghế nấu cơm, chị hai bận rộn băm cỏ cho lợn, còn tôi nhỏ nhất, xách giỏ ra đồng. Trên đường đi, tôi bị ngã, mặt mày bầm dập. 

                                               Ba chỉ biết mắng tôi: "Con nhóc ngu ngốc chân tay vụng về, ngay cả đi đường cũng không biết."

Những ngày như thế kéo dài cho đến khi em trai tôi ra đời.

Khi nhìn thấy “chiếc ấm trà” (ám chỉ bộ phận s.i.n.h d.ụ.c của con trai), mẹ tôi như bừng phát sáng. 

Bà ấy ngẩng cao đầu, thẳng lưng, giọng nói cũng to hơn.

Chưa hết cữ, mẹ đã bế em trai đi khắp làng, từ đầu làng đến cuối làng, khoe khoang. 

Ba tôi thì phát t.h.u.ố.c lá cho mọi người, lớn tiếng hô hào cuối cùng mình cũng có người nối dõi.

Lúc đó, tôi thật sự biết ơn em trai. Vì sự ra đời của nó mà mẹ tôi không còn đánh mắng tôi nhiều như trước nữa, còn ba tôi cũng không còn suốt ngày cau có nữa. 

Em trai tôi lớn lên trong sự nuông chiều và dung túng của cả gia đình.

Loading...