Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hỷ Tự Hôn Lai - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-19 03:47:18
Lượt xem: 362

Vất vả lắm mới đuổi được đám người hóng chuyện đi, ta dặn dò tiểu nhị vài câu, rồi kéo Mạnh Ngự Lam ra sân sau.

Vừa đi nhanh vừa nói: "Chàng chờ ta ở sân sau, ta đi đuổi theo bà mối Tôn, tiện thể giải thích với mọi người trong tiệm, đều là khách quen ở Đông Thị, chàng yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức để chuyện này không bị lan truyền ra ngoài."

Mạnh Ngự Lam dừng bước, đôi mắt u buồn nhìn ta.

"Sao vậy?" Ta khó hiểu hỏi.

Hắn không nói gì, chỉ nhìn ta như vậy, nhìn thật lâu sau, mới khẽ nói: "Ta cứ tưởng, chúng ta đã bái đường rồi."

"Vậy..." Ta hơi ngẩn người, "Vậy có tính là thật không?"

"Ta cứ tưởng, nàng đã tự nguyện ấn dấu vân tay lên hôn thư." Giọng hắn nhỏ hơn một chút.

"Đã trao đổi hôn thư, bái thiên địa, lại còn có Tô học quan làm chứng," hắn như đang tự giễu, "không ngờ, tất cả đều là thủ đoạn nàng lừa gạt ta."

Giọng điệu và thần thái của Mạnh Ngự Lam lúc này, giống hệt như đang đau khổ sau khi thất vọng.

Vốn đã áy náy, thấy hắn như vậy, ta thật sự vừa đau lòng vừa sốt ruột.

"Không phải, ta không có, ta không lừa chàng," ta vội vàng xua tay nói, "Ta chỉ..."

Dưới ánh mắt của hắn, ta cúi đầu: "Không muốn chàng hối hận."

Gió thổi lá cây đa xào xạc, giọng nói của Mạnh Ngự Lam cũng hòa vào gió, nhẹ nhàng êm ái: "Tại sao ta phải hối hận? Người sống trên đời, phải nói được làm được, nhất ngôn cửu đỉnh, huống hồ đêm qua, giữa chúng ta... cũng không phải hoàn toàn là do nàng ép buộc."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Ta ngẩng phắt đầu nhìn hắn, không hoàn toàn là do ta ép buộc? Vậy là...

"Ta là nam, nàng là nữ, nếu ta thật lòng không muốn, làm sao nàng có thể được như ý?" Mạnh Ngự Lam cong môi: "Chỉ là nàng nhất thời xúc động, ta giả vờ từ chối thôi."

Nói chuyện này giữa ban ngày ban mặt, mặt ta nóng bừng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Tại sao chàng lại giả vờ từ chối?"

Mạnh Ngự Lam ngước mắt nhìn cây đa xanh um tùm, chậm rãi nói: "Bởi vì... thích."

Con ngươi ta run lên, thích...

"Tại sao... sao có thể..." Ta lẩm bẩm, "Chúng ta chưa từng gặp mặt, đêm qua cũng là lần đầu gặp..."

"Gặp lần đầu thì không thể thích sao?" Mạnh Ngự Lam đưa tay hái một chiếc lá, đặt vào lòng bàn tay ta, mỉm cười nhạt: "Lá cây trên đời nhiều vô kể, nhưng mỗi chiếc lá đều khác biệt, ta không cầu nhiều, chỉ cần chiếc lá thuộc về ta là đủ rồi."

Một chiếc lá nhỏ, nhẹ như lông hồng, đặt trong lòng bàn tay không cảm nhận được chút trọng lượng nào.

Không phải là loài hoa xinh đẹp rực rỡ, cũng không phải là cỏ lan thanh tao thoát tục, bình thường và tầm thường như vậy, nhưng lại là thứ Mạnh Ngự Lam thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hy-tu-hon-lai/chuong-4.html.]

Trong nháy mắt, trái tim xao động của ta được xoa dịu.

"Chúng ta đã trao đổi hôn thư rồi." Ta đột nhiên nói.

"Ừ."

"Chúng ta đã bái thiên địa rồi." Ta nhìn hắn, tiếp tục nói.

“Chứng… chứng hôn?” Ta không chắc lắm về chuyện này.

“Chứng kiến, chứng kiến, tận mắt chứng kiến chính là bằng chứng.” Mạnh Ngự Lam mặt không đổi sắc nói.

Giải thích cũng hợp lý!

Ta lục lọi khắp người, chỉ tìm thấy trong túi tiền một thỏi bạc nhỏ, liền trực tiếp đưa qua.

Mặt tuy đỏ bừng, nhưng giọng điệu vẫn rất chắc chắn: “Tín vật đính ước, chàng đừng chê.”

Tình thế cấp bách, thật sự không tìm được thứ gì khác.

Mạnh Ngự Lam cười nhạt: “Nàng quả thật không thay đổi, mỗi lần đều…”

Hắn lắc đầu, cất thỏi bạc đi, tự tay tháo xuống một chuỗi hạt không biết làm bằng chất liệu gì, hạt tròn đỏ tươi, vòng một vòng lên cổ tay ta.

Chuỗi hạt mang theo hơi ấm của hắn, khiến lòng ta nóng lên.

Giấy hôn thú, tín vật đính ước, bái đường, giấy chứng nhận kết hôn, giờ đã đầy đủ rồi.

"Kết tóc làm phu thê, ân ái chẳng nghi ngờ. Ta vốn tham lam, đã muốn ân ái, lại mong không nghi kỵ," ta nhìn thẳng vào Mạnh Ngự Lam, nghiêm túc nói, "Từ nay về sau, đời có sóng gió, khó tránh khỏi những điều không như ý, nhưng chỉ cần chàng không phụ ta, ta sẽ tin tưởng và theo chàng, quyết không buông tay."

“Phu xướng phụ tùy, ta là của nàng.” Đôi mắt đẹp lạnh lùng của Mạnh Ngự Lam ánh lên ý cười nhàn nhạt.

Trong lòng ta như bị thứ gì đó cào nhẹ, hơi ngứa, hơi chua xót, nhưng cũng cảm thấy bối rối, tim đập thình thịch, sức nóng trên má lan thẳng đến tận mang tai.

Mạnh Ngự Lam hơi cúi đầu xuống—

“Chờ đã!” Ta gần như nhảy dựng lên, quay người chạy về phía cửa hàng, lại vội vàng quay đầu gọi với hắn: “Chờ ta!”

Chạy đến cửa hàng, ta thở hổn hển, hô to: “Dán giấy đỏ!”

“Chưởng quỹ?” Tiểu nhị khó hiểu.

Ta cười cong mắt, lớn tiếng nói: “Đông gia có hỷ sự! Hỷ sự từ hôn nhân mà đến!”

 

Loading...