Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hỷ Tự Hôn Lai - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-10-19 04:37:32
Lượt xem: 228

Ta đã từng cầu xin mẹ hòa ly với ông ấy, mẹ ta khéo léo như vậy, rời khỏi ông ấy, hai mẹ con ta có thể sống tốt hơn.

Nhưng mẹ ta lần nào cũng nói, nếu hòa ly, sẽ không tốt cho ta.

Mẹ lại nói, người không chịu hòa ly là vì ta.

“Vì con, vậy thì hãy hòa ly với cha đi, mẹ, con cầu xin người, hòa ly đi!” Ta khóc lóc cầu xin mẹ.

Mẹ lại vuốt ve tóc ta, nói ta còn nhỏ dại, biết gì chứ.

Ngày qua ngày.

Ta cứ như vậy mà lớn lên, cũng học được nghề làm giò hun khói của mẹ.

Sức khỏe mẹ ngày càng yếu, người thường lo lắng mình c.h.ế.t sớm, ta không có ai chăm sóc, nhưng không ngờ, cha ta lại c.h.ế.t trước.

Nghiện rượu hại thân, ông ta trước tiên là tê liệt tứ chi, sau đó dần dần trở thành kẻ bại liệt, cuối cùng c.h.ế.t trên giường bệnh.

Cha c.h.ế.t rồi, ta cứ tưởng có thể sống những ngày tháng an nhàn vô lo, nhưng mẹ cũng liền đổ bệnh nặng.

Lặn lội đường xa đến Kim Lăng, mẹ lại không được nhìn thấy một chút phồn hoa của đế đô…

...........................................

“Chuyện cũ đã qua lâu rồi, có gì đáng để khóc?” Quý phu nhân lạnh lùng nhìn ta.

Ta lắc đầu, cười lau nước mắt: “Ta không muốn khóc, đây là do hồi nhỏ bị cha ta dọa. Cứ nhắc đến ông ta là ta lại chảy nước mắt, ngài xem, ta không muốn khóc, ông ta cũng không đáng để ta khóc, nhưng ta không kiềm chế được.”

Ta đã từng đi khám lang trung, lang trung nói ta bị bệnh trong lòng, cả đời này cũng không khỏi được.

Bà ấy đứng dậy, chậm rãi bước về phía ta, vừa đi vừa nói: “Ngươi có biết, nếu ta là mẹ ngươi, ta sẽ làm gì không?”

Ta nhíu mày: “Không biết.”

Bà ấy đứng yên trước mặt ta, chậm rãi cúi người, đôi môi đỏ mọng khẽ nói bên tai ta: “Ta sẽ g.i.ế.c hắn.”

Con ngươi ta đột nhiên co rút lại.

Bà ấy nhìn ta chăm chú, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước: “Mẹ ngươi lo lắng hòa ly với hắn sẽ không tốt cho ngươi, vậy thì g.i.ế.c hắn đi, say rượu trượt chân ngã xuống giếng c.h.ế.t đuối, cũng chỉ là nắm đúng thời cơ đẩy một cái mà thôi. Mất cha mất chồng, đáng thương biết bao, đối với ngươi đối với bà ấy, càng có lợi hơn.”

Đáy mắt ta chấn động dữ dội, hồi lâu không nói nên lời.

Phản ứng của ta dường như nằm trong dự liệu của bà ấy, bà ấy cười nhạt một tiếng, xoay người ra khỏi cửa tiệm.

Rất nhanh, lão già mặt trắng kia đi vào, vẫn cúi gập người, đưa cho ta một tờ ngân phiếu.

“Giò hun khói trong tiệm, quý nhân nhà ta đều mua hết.”

Ngân phiếu năm ngàn lượng.

Đủ để mua giò hun khó của nửa thành Kim Lăng i!

.............................................

Mạnh Ngự Lam về sớm.

Hoàng hôn buông xuống, ta nhào bột, suy nghĩ xem nên làm mì sợi hay mì cắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hy-tu-hon-lai/chuong-19.html.]

Mạnh Ngự Lam mặc kệ bộ đồ nho sinh trắng như tuyết của mình, ngồi xổm trên chiếc ghế nhỏ, thêm củi vào bếp.

Mùi thơm của canh xương lan tỏa khắp nơi.

Nhân lúc nhào bột, ta hỏi Mạnh Ngự Lam muốn ăn mì sợi hay mì cắt.

Chàng đáp, tùy nàng.

Sau đó, im lặng một lúc, bỗng nhiên gọi ta.

Ta lập tức cảnh giác: “Ta đã kéo bột lâu lắm rồi đấy, chàng đừng nói với ta là chàng muốn ăn mì cắt nhé.”

“Hi nhi,” Mạnh Ngự Lam thản nhiên nói, “Ta chưa bao giờ coi thường nàng.”

“Ta vốn có bản lĩnh,” ta hừ một tiếng, “Chàng muốn coi thường, e là cũng không được đâu!”

“Hi nhi!” Hắn nhấn mạnh giọng điệu.

Ta lại bật cười, vừa kéo mì vừa nói: “Vị kia đến tìm ta hôm nay quả thật lợi hại, ta đang nghĩ, bà ấy hẳn không phải người của Sóc vương, nếu không phải người của Sóc vương, vậy chỉ có thể là người của Thiên hậu. Chàng vội vàng trở về như vậy, cũng là sợ bà ấy sẽ ra tay với ta phải không?”

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

“Ta không nói chuyện này với nàng, không phải muốn giấu diếm nàng, cũng không phải ngu đến mức không đoán ra, giống như nàng nói, nàng chưa bao giờ coi thường ta, ta càng cảm thấy nàng thông minh tuyệt đỉnh, cho nên —— ta chỉ muốn chờ nàng nói trước.”

Rắc một ít bột mì sống, ta quay người nhìn chàng: “Mở nắp nồi ra, ta muốn cho mì vào rồi.”

Mạnh Ngự Lam không nói gì, mở nắp gỗ dày nặng ra.

Hơi nước nóng của nước hầm xương bốc lên nghi ngút.

Ta thả mì vào nồi, vừa dùng đũa khuấy vừa nhẹ giọng nói: “Ta, có một ưu điểm, đó là rất có tự biết mình.”

Cũng giống như ta cảm thấy mình có được ngày hôm nay, chính là do chăm chỉ và thông minh hơn người khác.

Tương tự như vậy, xuất thân của ta như thế nào, cũng quyết định tầm nhìn của ta như thế nào.

Tranh đấu trên triều đình, tranh giành quyền lực, những người và việc liên quan, tuyệt đối không phải là thứ mà ta có thể nhìn thấu toàn bộ.

Ta thực sự chỉ là một người buôn bán giò hun khói, bán giò hun khói, bình thường có chút tiền bạc mà thôi.

Ta cười nói: “Chàng biết nhiều hơn ta, tự nhiên phải nói trước. Thuật nghiệp có chuyên môn, lần sau nếu chàng muốn biết ngành nào ở Kim Lăng kiếm tiền, kiếm được bao nhiêu tiền, làm thế nào để kiếm tiền, ta nhất định sẽ thao thao bất tuyệt nói cho chàng rõ ràng, nhưng chuyện hôm nay, nên lấy chàng làm trọng.”

Mạnh Ngự Lam vẫn không nói gì, nhưng lại nhìn ta với vẻ rất thích thú.

“Sao vậy?” Ta dùng hai chiếc đũa gõ lách cách, có chút đắc ý, “Phát hiện ra ta có nhiều ưu điểm, càng thêm yêu thích sao?”

“Phải,” Mạnh Ngự Lam nhìn ta chằm chằm, “Yêu thích nàng nhiều hơn, đâu chỉ vài phần.”

A… khụ…

Ta hắng giọng, có chút lúng túng cũng có chút vui mừng: “Đó là, ta xuất chúng như vậy, chàng yêu thích —— vốn là lẽ đương nhiên…”

Né tránh lời nói ngọt ngào, ta hỏi: “Người kia rốt cuộc là ai, có thể khiến chàng hoảng hốt như vậy?”

“Ăn mì trước đã,” Mạnh Ngự Lam nhìn chằm chằm vào nồi, cong môi, “Bà ấy không quan trọng bằng mì đâu.”

Người này, rõ ràng lúc trước còn lo lắng muốn chết, bây giờ lại chẳng hề quan tâm.

Loading...