Hủy hôn - ????Chương 37. Mùa đông năm ấy

Cập nhật lúc: 2024-07-02 16:41:27
Lượt xem: 216

Hoắc Ưu còn nhớ đó là một mùa đông rất lạnh, khác hẳn mọi năm.

Cô và Hoắc Tử Minh được gia đình gửi đến học cùng trường, hai anh em thuê một căn hộ ở bên ngoài.

Hôm đó, khi cô đi học về, vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Cô cau mày bước vào nhà, thắp đèn lên thì thấy Hoắc Tử Minh đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, say khướt và bất tỉnh.

Hoắc Ưu đỡ anh ngồi dậy, nắm lấy vai anh lay mạnh: "Anh? Anh ơi! Tỉnh lại, xảy ra chuyện gì vậy?"

Hoắc Tử Minh chậm rãi mở mắt ra, hồi lâu hắn mới nhận ra người trước mặt chính là Hoắc Ưu.

"Tiểu Ưu..."

Đây là lần đầu tiên Hoắc Ưu nhìn thấy Hoắc Tử Minh sa đọa như vậy, đôi mắt chứa đựng biển cả giờ đã trở thành biển c..hết, toàn thân tựa như bị lấy đi linh hồn, chỉ còn lại một thân xác ở đây.

"Anh, có chuyện gì vậy?" Hoắc Ưu lo lắng hỏi.

Cô không bao giờ ngờ rằng sẽ nhìn thấy những giọt nước mắt nơi khóe mắt anh.

Hoắc Tử Minh cười tự giễu: "Cô ấy... đã đính hôn."

Hoắc Ưu sửng sốt, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: "Anh đang nói về... Tô Dao sao?"

Anh không trả lời, nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng. Tin tức đính hôn của ai khác còn có thể khiến anh ấy buồn như vậy?

Hoắc Ưu không biết phải nói gì, bởi vì lúc này không có gì có thể an ủi Hoắc Tử Minh. Cô chật vật đỡ anh ngồi lên ghế sofa, xoay người đi vào phòng tắm lấy khăn nóng. Nhưng khi cô cầm khăn nóng trở lại phòng khách thì Hoắc Tử Minh đã đi mất trong khi cửa căn hộ thì đang mở.

Hoắc Ưu kinh hãi, ném khăn tắm đuổi theo. Trời đã rất khuya và thời tiết lạnh giá nên rất ít người trên đường. Nhưng dù vậy, Hoắc Ưu vẫn không tìm được Hoắc Tử Minh.

Cô tìm khu vực quanh căn hộ, thở hổn hển vì kiệt sức, trong lòng cảm thấy buồn bã. Mới ngày hôm trước Hoắc Ưu còn hỏi anh: "Anh, anh còn thích Tô Dao không?"

Hoắc Tử Minh dừng một chút, đáp: "Không."

Nhưng hôm nay, anh lại mượn rượu giải sầu, khiến bản thân chật vật như vậy vì tin tức Tô Dao đính hôn.

Lừa dối chính mình thì có ích gì? Có lẽ nếu nói dối quá nhiều lần thì sẽ trở thành sự thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/huy-hon/chuong-37-mua-dong-nam-ay.html.]

Hoắc Ưu không tìm thấy Hoắc Tử Minh ở đâu, điện thoại di động của anh cũng không thể liên lạc được.

Vừa lúc cô định gọi cảnh sát, dưới gầm cầu vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Có người nhảy xuống sông——”

Hoắc Tử Minh lao xuống dòng nước nhiệt độ dưới 0 độ.

Nếu không có người đàn ông ngoại quốc thích bơi lội mùa đông đi ngang qua, Hoắc Tử Minh có lẽ đã mất mạng ở đây.

Hoắc Tử Minh được cứu, bị bệnh suốt một tháng, sụt mất một nữa cân nặng, đôi mắt cũng đờ đẫn.

Nhưng anh khẳng định mình ngã xuống sông là do trượt chân do uống quá nhiều rượu chứ không phải cố ý tìm đến cái c..hết. Hoắc Ưu không quan tâm liệu anh có thực sự muốn c..hết hay không và thường xuyên mắng mỏ anh trong suốt một tháng anh hồi phục.

Sẽ luôn có những cuộc trò chuyện như thế này trong phòng bệnh——

"Nếu anh thực sự thích Tô Dao thì quay lại theo đuổi cô ấy. Ở đây muốn sông muốn c..hết thì có ích gì?"

"Người ta đã đính hôn rồi, trở về làm gì nữa?"

"Đính hôn thì sao? Không phải là kết hôn. Hơn nữa, sau khi kết hôn có thể ly hôn. Nếu thích cô ấy như vậy thì cứ đợi đi."

"Hoắc Ưu!"

"Anh hung dữ với em làm gì? Thực sự không phải chê nhưng anh nghĩ Tô Dao sẽ thích người như anh sao?"

“…Dù anh có thế nào đi chăng nữa, cô ấy cũng không thích anh. Hoắc Tử Minh, anh thật hèn nhát."

"Hoắc Ưu!"

Nhắc tới cũng là kỳ quái, sau khi Hoắc Tử Minh khỏi bệnh, trái tim anh dường như đã rộng mở hơn. Nhưng Hoắc Ưu biết là không phải như vậy, anh chỉ chôn chặt trong lòng, không chịu để lộ vết thương mà thôi. Anh thậm chí còn chờ đợi tin tức về cuộc hôn nhân của Tô Dao.

Nhưng một, hai, ba năm sau, Tô Dao cũng chưa kết hôn với vị hôn phu của mình.

Tại thời điểm này, UI do Hoắc Tử Minh tạo ra đã tạm thời ổn định.

Trong trận tuyết đầu mùa của năm thứ ba, Hoắc Tử Minh đứng trước cửa sổ kính trong suốt nói với Hoắc Ưu——

"Chuẩn bị sẵn sàng về nước."

Bình luận

0 bình luận

    Loading...