Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hưu Thư Gửi Lão Gia - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-09-01 14:19:39
Lượt xem: 379

"Triệu Lan Nhược! Vừa rồi ngươi chỉ nói đúng một câu, ngươi là con gái của quan tứ phẩm, tại sao phải làm thiếp cho Diệp Tu? Ngươi tự mình suy nghĩ cho kỹ đi."

Triệu Lan Nhược run rẩy, giống như bị ta đánh choáng váng, che mặt không nói nên lời.

Ta kêu người đưa Triệu Lan Nhược ra ngoài, Lý Tư Viễn từ phòng bên cạnh đi ra, lắc đầu.

"Haiz, xem ra có người lại mềm lòng rồi."

Ta trừng mắt liếc nó một cái.

"Con biết cái gì, nữ nhân tội gì hà khắc với nữ nhân, nếu như Triệu Lan Nhược hôm nay tỉnh ngộ, tự nguyện đoạn tuyệt quan hệ với Diệp Tu, sau này con cũng không được phép làm khó nàng ta nữa."

Lý Tư Viễn cười khẽ một tiếng.

"Nương, người thu hồi lòng tốt của người lại đi, nếu như người thật sự là một thôn phụ bình thường, Triệu Lan Nhược chỉnh đốn người, chắc chắn sẽ không tốt bụng như người đâu. Còn nữa, con cá với người, Triệu Lan Nhược sẽ không tỉnh ngộ đâu.

"Nàng ta không có Diệp Tu thì không sống nổi."

Nói xong cẩn thận liếc nhìn ta, bước một chân về phía trước.

"Cũng gần giống như người năm xưa, bị tình yêu làm cho mờ mắt."

"Tiểu tử thối, con muốn ăn đòn đúng không!"

Ta xắn tay áo đuổi theo.

Triệu Lan Nhược đã làm thiếp, Diệp Tu liền càng thêm nóng lòng, nóng lòng muốn Diệp Bình An nhận tổ quy tông, mở từ đường tế tổ, ghi tên Diệp Bình An vào gia phả.

Quan viên trong triều cũng thường xuyên khuyên nhủ: "Diệp tướng quân, Diệp đại nhân làm như vậy, đều là vì tiền đồ của ngươi. Chuyện cũ đã qua, sau này ngươi phải hiếu thuận với ông ấy."

Nam nhân đối với chuyện phong lưu của đồng loại, xưa nay đều xem nhẹ, không đáng nhắc đến. Bị mọi người nói nhiều, lại thêm Lý Tư Viễn ở bên cạnh ủng hộ, Diệp Bình An gật đầu đồng ý.

Vào ngày nó được ghi tên vào gia phả Diệp gia, Diệp Tu mừng rỡ, còn cố ý sai người đưa lễ vật đến phủ đệ của ta.

"Minh Châu, sau này chúng ta là người một nhà, hãy sống hòa thuận với nhau. Chuyện lúc trước Lan Nhược đắc tội với nàng, nàng ta tính tình vốn dĩ là như vậy, nàng xem như nể mặt ta, đừng so đo với nàng ta nữa."

Ta trợn trắng mắt bỏ đi chỗ khác, Diệp Tu ngượng ngùng đứng trong sảnh một lúc, sau đó thất vọng rời đi. Chờ hắn ta vừa đi, Diệp Bình An thở phào nhẹ nhõm, ngã người ra sau dựa vào ghế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/huu-thu-gui-lao-gia/chuong-13.html.]

"Tư Viễn, màn kịch phụ từ tử hiếu này ta diễn muốn nôn rồi, rốt cuộc thì khi nào mới kết thúc?"

"Sắp rồi, sứ giả Điên Nam có phải ngày mai sẽ vào kinh?"

"Ừm, tính ngày cũng gần đến rồi."

Hai người lại ghé vào nhau bàn bạc, Lý Tư Viễn cười híp mắt với ta.

"Nương, mấy ngày nữa phải diễn một màn kịch, người đừng có giật mình đấy."

Lý Tư Viễn đúng là gan to bằng trời, ta không ngờ, nó vậy mà lại dám giở trò đến mức độ này.

Hôm nay, Diệp Tu mặt dày mày dạn ở lì trong phủ đệ của ta, hỏi ta khi nào mới chịu đến Diệp gia, ta không muốn gặp hắn ta, đang kêu quản gia đuổi hắn ta đi. Cửa ra vào đột nhiên có tiếng người loạng choạng chạy vào, một tiểu tử ngã nhào vào trong, quỳ rạp xuống đất gào khóc:

"Không hay rồi phu nhân, đại thiếu gia,  đại thiếu gia bị bắt vào ngục rồi! Bị Bắc Trấn phủ ti bắt đi, nhốt vào ngục!"

"Cái gì?"

Diệp Tu nhảy dựng lên, Bắc Trấn phủ ti, đó chính là Cẩm Y vệ, không phạm phải tội lớn ngập trời, thì không thể nào bị nhốt vào ngục.

"Hu hu, phu nhân, phải làm sao bây giờ, nghe nói là đại thiếu gia g.i.ế.c người cướp của, ép dân chúng tạo phản. Hoàng thượng tức giận, đang sai người thẩm vấn đại thiếu gia!"

Diệp Tu không thể nào ở lại đây được nữa, lập tức chạy đi, đến triều đình dò la tin tức.

Đã đến canh tuất, Diệp gia vẫn sáng đèn.

Diệp Tu mặt mày trắng bệch, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong sảnh, một lúc sau, Triệu Lan Nhược được nha hoàn dìu bước vào, Diệp Tu lập tức tiến lên.

"Phu nhân, nhạc phụ đại nhân nói như thế nào?"

"Tên khốn kiếp nhà ngươi! Cả nhà chúng ta sắp bị ngươi hại c.h.ế.t rồi!"

Triệu Lan Nhược gào khóc, nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m vào n.g.ự.c Diệp Tu.

"Ngươi sống c.h.ế.t gì cũng phải nhận tên nghiệt chủng kia về! Chúng ta còn chưa được hưởng phúc, vậy mà phải chôn cùng nó!"

 

Loading...