Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HƯỚNG TỚI TƯƠNG LAI - C3

Cập nhật lúc: 2024-08-28 20:15:31
Lượt xem: 683

04

 

Ôn Dục quả thực không thể chờ thêm một giây nào nữa. 

 

Hắn chẳng buồn chờ thêm thời gian suy nghĩ kỹ trước 30 ngày, liền làm thủ tục khởi kiện ly hôn. 

 

Sau khi nhận được giấy xác nhận ly hôn, tôi thu dọn vài bộ quần áo. 

 

Trước khi rời khỏi biệt thự nhà họ Ôn, tôi vẫn không kìm được mà hỏi Ôn Nặc: "Nặc Nặc, nếu từ nay về sau con không còn thấy mẹ nữa, con có buồn không?"

 

Ôn Nặc đang chơi xếp hình, không thèm ngẩng đầu lên: "Mẹ, mẹ lại bắt đầu như vậy rồi!"

 

"Mẹ từng dùng câu nói này để đuổi dì Hướng Hoan đi, khiến ba bị ép buộc phải ở bên mẹ, giờ mẹ cũng muốn ép con như vậy sao?"

 

Cả người tôi cứng đờ.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Đúng vậy.

 

Đúng là tôi đã từng nói rằng, nếu cốt truyện lệch quá nhiều so với ban đầu, tôi sẽ ch.

 

Nhưng tôi cũng chưa nói là thế giới này cũng sẽ biến mất vì cốt truyện không hợp lý.

 

Chính vì vậy mà ký chủ và các nhân vật trong truyện phải là mối quan hệ tương trợ lẫn nhau để tồn tại.

 

Nhưng vì lo Ôn Dục và Ôn Nặc sẽ phải chịu áp lực nên tôi đành giấu giếm chuyện này.

 

"Nặc Nặc... mẹ xin lỗi, mẹ sẽ không nói nữa." 

 

Tôi nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà lần này, mẹ thực sự sẽ biến mất."

 

"Mẹ phiền quá!" Ôn Nặc bất ngờ cầm lấy khối xếp hình, ném về phía tôi, khuôn mặt nhỏ bé đầy khó chịu: "Biến mất! Biến mất! Vậy mẹ cứ biến mất đi!"

 

Tôi không tránh được, bị khối xếp hình đập vào sống mũi.

 

Một cảm giác chua chát, cay đắng trào dâng trong lòng tôi.

 

Tôi ôm lấy mũi mình, bất chợt cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng.

 

Ngũ giác trở nên mơ hồ trong nháy mắt.

 

Kịch bản lại chệch hướng rồi.

 

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng vuốt tóc Ôn Nặc.

 

Ôn Nặc tránh đi, đổi chỗ tiếp tục chơi xếp hình.

 

Tôi thở dài, "Được thôi, dù sao con cũng có dì Hướng Hoan, cô ấy sẽ chăm sóc con."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/huong-toi-tuong-lai/c3.html.]

Khi bước ra khỏi nhà họ Ôn, tôi đứng ở ven đường chờ xe.

 

Một chiếc siêu xe màu đỏ lao tới với tốc độ chóng mặt, phanh gấp ngay cạnh tôi.

 

Cửa xe hạ xuống, bên trong là một gương mặt giống tôi nhưng lại rạng rỡ và xinh đẹp hơn.

 

Là Hướng Hoan — ánh trăng sáng trong lòng Ôn Dục.

 

Ban đầu, tôi chỉ là thế thân của nữ chính.

 

Nhiệm vụ của tôi là xóa bỏ sự ảnh hưởng của cô ấy và khiến Ôn Dục yêu tôi thật lòng.

 

Nhưng rõ ràng là tôi đã không thành công, đã vậy còn bị bọn họ hợp sức lừa gạt.

 

"Hứa Diệp, lâu quá không gặp!" Hướng Hoan cười tươi rạng rỡ, giơ ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương hình trái tim màu hồng.

 

"Tôi và Ôn Dục sẽ kết hôn vào ngày kia, chị nhất định phải đến đấy."

 

Nhìn chiếc nhẫn kim cương quen thuộc đó, tim tôi như lỡ đi một nhịp.

 

Khi kết hôn với Ôn Dục, kịch bản yêu cầu tôi phải đeo chiếc nhẫn kim cương hình trái tim này, nhưng hắn cho rằng chiếc nhẫn này không hợp với tôi.

 

Tôi cho rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ nên đã đi ngược lại kịch bản, đeo chiếc nhẫn kim cương hình vuông mà Ôn Dục tặng cho tôi.

 

Ngày hôm sau, tôi bị hệ thống cốt truyện trừng phạt.

 

Tôi ngã từ cầu thang xuống, nằm viện suốt ba tháng mới hồi phục.

 

Lúc đó tôi rất nghi ngờ, chỉ là một chút khác biệt về tính từ trong cốt truyện, sao bắt buộc phải chịu sự trừng phạt nặng nề như vậy.

 

Hóa ra chiếc nhẫn kim cương hình trái tim thực sự rất quan trọng đối với kịch bản.

 

Không phải vì chiếc nhẫn không hợp với tôi, mà là tôi không xứng.

 

"Chúc mừng cô!" Tôi lạnh nhạt.

 

Trước mắt bỗng hiện qua một ánh sáng trắng, cảm giác mất kiểm soát và mất trọng lực lại ập đến.

 

Với tốc độ này, chẳng cần đợi đến bảy ngày, tôi sẽ bị cưỡng chế rời khỏi thế giới này.

 

"Nghe Ôn Dục nói, chị lại lấy chuyện biến mất ra để uy h.i.ế.p người khác." Hướng Hoan chế giễu nói. "Nhưng kịch bản đã kết thúc rồi, chị lại nói những điều này, chẳng phải quá giả dối hay sao?"

 

Tôi không thèm để ý đến Lâm Hướng Hoan.

 

Dù sao thì cốt truyện đã lệch hướng không thể thay đổi được nữa.

 

Thế giới này sắp diệt vong rồi.

 

 

Loading...