Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hướng dẫn Hạnh phúc cho Nữ Phụ Thập niên 70 - Chương 90

Cập nhật lúc: 2024-09-03 05:53:33
Lượt xem: 133

## Chương 90

Công viên cách con hẻm không xa, Sơ Hạ đi một lát liền về đến.

Lúc đi đến ngoài cổng số 6, cô nghe thấy phía sau có tiếng chuông xe đạp, liền tránh sang một bên, ngay sau đó có hai chiếc xe đạp lướt qua cô.

Hai chiếc xe dừng lại trước cổng số 8.

Hàn Đình và Tô Vận xuống xe, Siêu Tử và Oản Cái tiếp tục đạp xe vào sâu trong hẻm.

Hàn Đình đứng đó quay đầu nhìn Sơ Hạ một cái, sau đó cùng Tô Vận quay người bước vào trong cổng.

Sơ Hạ đi đến cổng số 8, cửa lớn không đóng.

Cô bước qua bậc cửa vào trong sân, đóng cửa lớn lại rồi đi vào sân trong.

Vừa bước vào cửa thứ hai, liền nghe thấy tiếng Vương Thúy Anh từ phòng phía Đông vọng ra: "Còn biết đường về à?"

Tiếp theo là giọng Hàn Đình: "Gặp người quen ở sân băng, nên ở ngoài chơi thêm một lúc."

Vương Thúy Anh: "Mày tự mình ra ngoài chơi đến giờ này thì thôi đi, còn dẫn theo nó? Con dâu nhà ai chẳng lo việc nhà, suốt ngày để chồng dẫn đi chơi đến giờ này mới về?"

Chắc hẳn Tô Vận đã nhịn mấy ngày nay, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Tiếp theo là giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào của Tô Vận: "Con dâu không phải là người sao? Con trai nhà bà có thể chơi, tại sao tôi lại không thể chơi?"

Vương Thúy Anh: "Ê? Mày nói chuyện với tao kiểu gì đấy?"

Hàn Khánh Thiên: "Làm gì đấy? Năm mới còn chưa hết ngày đầu tiên đâu, muốn làm gì?"

Sơ Hạ vào phòng phía Bắc đóng cửa lại, cũng không nghe rõ tiếng nói trong phòng phía Đông nữa.

Sau khi vào phòng, cô trước tiên ra ngoài cửa phòng Đường Hải Khoan và Ngô Tuyết Mai chào hỏi, nói mình đã về.

Ngô Tuyết Mai nghe thấy tiếng nói: "Hạ Hạ, con vào đây."

Sơ Hạ đáp một tiếng, mở cửa phòng đi vào hỏi: "Sao vậy ạ?"

Ngô Tuyết Mai vẫy tay bảo cô ngồi xuống mép giường, nghiêm túc hỏi: "Con và cậu Lâm này, rốt cuộc là bạn bè kiểu gì?"

Trước khi Sơ Hạ vào đại học, họ đã biết cậu Lâm này.

Con cái có bạn bè là chuyện bình thường, nên họ cũng không để ý lắm.

Nhưng hôm nay người ta đã đến nhà chúc Tết, đương nhiên họ phải suy nghĩ nhiều hơn.

Sơ Hạ trả lời: "Chỉ là bạn bè thôi ạ."

Đường Hải Khoan nhìn cô, "Bạn bè bình thường, cậu ta lại tự mình chạy đến nhà chúng ta chúc Tết, con còn cho cậu ta đến?"

Sơ Hạ nói: "Như vậy chẳng phải tốt sao, như vậy mọi người đều biết, con không chỉ quen biết mỗi mình Hàn Đình, con đã sớm hết thích cậu ta rồi, con có lựa chọn tốt hơn."

Đường Hải Khoan và Ngô Tuyết Mai đã hiểu ý cô.

Ngô Tuyết Mai nhìn Sơ Hạ lại hỏi: "Vậy con và cậu Lâm này, không có chút ý gì sao?"

Sơ Hạ nhìn Ngô Tuyết Mai rồi lại nhìn Đường Hải Khoan.

Đương nhiên cô lập tức nhận ra, hai người này đã bị biểu hiện hôm nay của Lâm Tiêu Hàm chinh phục.

Nhưng cô vẫn hỏi ngược lại một câu: "Bố mẹ muốn con và cậu ấy có ý với nhau sao?"

Ngô Tuyết Mai quả nhiên dứt khoát nói: "Bố mẹ con cảm thấy được đấy, cậu thanh niên này thật sự rất tốt, con xem, dù là ngoại hình, chiều cao, học vấn hay gia đình, đều rất xuất sắc. Quan trọng là tính cách nhìn rất tốt, đối xử với người khác nhiệt tình lễ phép, việc nhà cũng làm đâu ra đấy, thật sự là không chê vào đâu được."

Nếu cậu Lâm này không được, họ không hài lòng, lúc này cũng sẽ không gọi Sơ Hạ vào hỏi thêm, mà trực tiếp coi như là bạn học của Sơ Hạ đến chúc Tết chơi đùa.

Họ rất hài lòng về cậu Lâm ở mọi mặt, đương nhiên muốn hỏi rõ ràng và bày tỏ thái độ.

Sơ Hạ rất muốn nói với họ, tính cách và cách đối nhân xử thế đều là Lâm Tiêu Hàm diễn ra.

Nhưng đương nhiên điều này không thể nói, vì vậy cô nói: "Không được đâu ạ, trường con không cho phép yêu đương trong trường, nếu bị bắt được sẽ bị đuổi học đấy."

Nghe vậy, Đường Hải Khoan và Ngô Tuyết Mai gật đầu ồ một tiếng.

Đường Hải Khoan lại nói: "Vậy trước mắt không thể mạo hiểm yêu đương, việc học đại học quan trọng hơn, vậy cứ làm bạn bè trước đã."

Sơ Hạ gật đầu, lại nói: "Bố mẹ, hai người cũng đừng ra ngoài nói rõ chuyện này với người khác, đặc biệt là phòng phía Đông, nếu họ hỏi thì hai người cứ nói không can thiệp quá nhiều vào chuyện của con cái, không hỏi nhiều, sau đó thể hiện ra là rất hài lòng với cậu Lâm là được."

Đường Hải Khoan và Ngô Tuyết Mai hiểu, "Con yên tâm đi, chúng ta muốn thể hiện không hài lòng cũng khó."

Sơ Hạ yên tâm, "Vậy con về phòng đây ạ."

Nói xong Sơ Hạ đứng dậy đi ra ngoài.

Ngô Tuyết Mai lại nói với Đường Hải Khoan: "Hóa ra trường học không cho phép yêu đương à."

Đường Hải Khoan tiếp lời: "Vì đã khôi phục thi đại học, trường học là nơi để học tập, không cho phép yêu đương cũng hợp tình hợp lý, nếu không ai cũng yêu đương kết hôn sinh con trong trường, chẳng phải trường học sẽ loạn hết sao?"

Ngô Tuyết Mai lại nói: "Không biết Hạ Hạ nhà chúng ta và cậu Lâm này cuối cùng có thể thành đôi không."

Đường Hải Khoan: "Chúng ta đừng lo chuyện này nữa, con cái có duyên phận của con cái."

***

Sơ Hạ đi ra ngoài rửa mặt xong, trở về phòng mình ngồi xuống.

Cô bật đèn bàn trên bàn học, lấy ra gói giấy đỏ Lâm Tiêu Hàm đưa cho cô.

Gói giấy đỏ này được gấp rất vuông vắn, rất kín đáo.

Sơ Hạ ngồi dưới đèn bàn thử mở ra, phát hiện có thể sẽ làm hỏng gói giấy.

Sau khi cẩn thận  mở một lúc, Sơ Hạ không tiếp tục mở nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/huong-dan-hanh-phuc-cho-nu-phu-thap-nien-70/chuong-90.html.]

Dù sao cô cũng không cần lấy số tiền bên trong ra tiêu, vì vậy liền lấy bút viết chữ "Lâm" lên giấy đỏ, cất vào ngăn kéo.

Tắt đèn nằm trên giường.

Vì đã giải quyết được một chuyện trong lòng, lúc này Sơ Hạ chỉ cảm thấy toàn thân thư thái.

Cô biết Lâm Tiêu Hàm hôm nay vì giúp cô, đã làm bao nhiêu chuyện mà bản thân cậu ấy không thích, vì vậy lúc cô b.ắ.n pháo hoa thay cậu ấy ước nguyện, cũng là thật lòng.

Từ góc độ của tiểu thuyết, tương lai cậu ấy nhất định sẽ thành công.

Nhưng sau khi thành công, bắt đầu chính thức đối đầu với Hàn Đình, kết cục cuối cùng của cậu ấy là từ trên cao ngã xuống, trở nên trắng tay.

Cô cũng không biết nếu không có sự giúp đỡ của cô, liệu Hàn Đình sau này có thể vực dậy hay không.

Mặc dù vì sự thay đổi của cô, sự phát triển giữa Hàn Đình và Tô Vận không giống như trong tiểu thuyết, nhưng nhìn chung, Hàn Đình vẫn không thoát khỏi mạch truyện chính của mình.

Bây giờ cô và Lâm Tiêu Hàm đã trở thành bạn bè, nên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Cô đương nhiên không muốn nhìn thấy, Lâm Tiêu Hàm sau khi thành công, đối đầu trực diện với Hàn Đình, bị Hàn Đình dễ dàng dẫm nát dưới chân, khiến cho cậu ấy phá sản trong một đêm.

Vì vậy cô thật lòng hy vọng cậu ấy.

Cũng có thể giống như cô, thoát khỏi cốt truyện của tiểu thuyết.

Có thể như mong muốn vững vàng đứng trên đỉnh cao của mình.

***

Vì có việc ở trường, nên sau Tết Sơ Hạ cũng không ở nhà lâu.

Qua mùng 5 Tết, cô lại trở về trường, cùng các bạn tiếp tục bận rộn với việc in tạp chí.

Đến lúc trường học khai giảng, số đầu tiên của tạp chí đã ra mắt thành công.

Vì các bài viết đều là suy nghĩ của các bạn trong khoa sau một năm học tập tại trường, nên rất dễ gây được sự đồng cảm của mọi người, hơn nữa còn mạnh dạn viết về rất nhiều vấn đề nhạy cảm trong thời kỳ này, ví dụ như khoán sản đến hộ gia đình rốt cuộc là nên ủng hộ hay phê phán, xí nghiệp tư nhân rốt cuộc có tính là bóc lột hay không, phân phối theo lao động rốt cuộc có vấn đề hay không, v.v., nên đã nhận được sự hoan nghênh của rất nhiều sinh viên.

Sau khi tầm ảnh hưởng ngày càng mở rộng, tạp chí cũng nhận được sự ủng hộ của khoa.

Đến số thứ ba, không cần sinh viên tự in nữa, mà do khoa in ấn.

Tạp chí hai tháng ra một số, sau khi số thứ ba ra mắt, vừa đúng lúc đến kỳ nghỉ hè.

Và từ số thứ tư trở đi, tạp chí không còn do sinh viên khóa 77 chủ trì nữa, mà trở thành do hội sinh viên khoa lãnh đạo, các khóa hợp tác xuất bản.

Như vậy, Sơ Hạ và các bạn cũng không còn bận rộn như lúc làm số đầu tiên nữa.

Vì vậy sau khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, Sơ Hạ được nghỉ hè bình thường, trở về nhà.

***

Trong ánh hoàng hôn đỏ rực buổi chiều tà.

Sơ Hạ xách túi hành lý bước vào con hẻm.

Trong hẻm có tiếng ve kêu, có ông lão tóc bạc trắng ngồi dưới gốc cây hóng mát chơi cờ, cũng có các bà lão tụ tập nói chuyện phiếm, còn có một đám trẻ con hăng hái chạy chơi trò lăn vòng.

Trong sân số 8.

Ngô Tuyết Mai và Vương Thúy Anh đang nhổ cỏ cho luống hẹ, Lý Lan đứng bên bể đá giặt quần áo.

Vương Thúy Anh dùng sức bấm ngọn hẹ, miệng nói: "Tôi đúng là xui xẻo tám đời, mới gặp phải đứa con dâu như thế này. Nửa năm nay các bà cũng thấy rồi đấy, thằng ba đi đâu nó đi đấy, cứ như rời thằng ba là nó c.h.ế.t không sống nổi. Nó là một người đàn bà đã có chồng, suốt ngày đi theo thằng ba ra ngoài lêu lổng, còn ra thể thống gì nữa, nó còn nửa điểm nào giống đàn bà nữa? Đến giờ vẫn chưa tìm được việc làm, không kiếm được một đồng nào, mặt dày ăn của nhà uống của nhà, việc nhà bảo làm thì  giơ tay  làm qua loa cho xong, nếu nói nó hai câu, nước mắt nó liền tuôn như suối, như thể mở vòi nước vậy. Cái này cũng không biết làm, cái kia cũng không biết làm, bắt nó dán hộp giấy, mới dán được hai ba cái, lại kêu đau đầu đau m.ô.n.g hoặc là đau lưng sắp gãy, dán nữa là sắp c.h.ế.t đến nơi rồi..."

Vương Thúy Anh nói nói bản thân cũng sắp tức c.h.ế.t đến nơi.

Vương Thúy Anh và Tô Vận đấu nhau nửa năm nay, trong nhà cứ cách ba bữa nửa ngày lại gà bay chó sủa, lúc thì người này mắng chửi ầm ĩ, lúc thì người kia khóc lóc ầm ĩ,  là hàng xóm, mọi người đã sớm quen rồi.

Ngô Tuyết Mai nhịn cười, an ủi Vương Thúy Anh: "Thanh niên trí thức hồi hương lần này thật sự là quá nhiều, trong thành phố nào có bao nhiêu việc làm trống, cũng không phải chỉ có nhà bà như vậy."

Vương Thúy Anh mắng xong Tô Vận trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.

Bà ta lại tiếp lời Ngô Tuyết Mai: "Nhà bà, Hải Khoan nói thế nào?"

Nói đến chuyện của Đường Hải Khoan, Ngô Tuyết Mai thở phào nhẹ nhõm: "Nói thế nào được? Nhà bà, Hàn Đình và Tô Vận  chờ nửa năm rồi, ủy ban  phường  cũng chưa phân công việc làm, còn có thể có việc làm đến lượt lão Đường nhà tôi sao?"

Vương Thúy Anh: "Vậy cứ ở nhà chờ đợi như vậy sao?"

Ngô Tuyết Mai đặt xuống một bó hẹ đã nhổ xong: "Ông ấy ngày nào cũng lẩm bẩm không chịu  ngồi yên , đang nghĩ hay là mua một chiếc xe ba bánh,  đi  đạp xe ba bánh  cùng  anh Hàn  nhà  bà ."

Vương Thúy Anh nghĩ đến điều gì đó, đè nén sự chua chát dâng lên trong lòng, hạ giọng nói: "Cậu bạn học họ Lâm của Sơ Hạ, bố cậu ta không phải là giám đốc một nhà máy lớn sao, các bà sao không nhờ cậu ta giúp đỡ?"

Ngô Tuyết Mai nói: "Ôi chao, Hạ Hạ còn chưa biết chuyện này đâu. Chuyện của người lớn chúng ta, sao có thể để con cái lo lắng? Hơn nữa, dù quan hệ có tốt đến đâu, chúng ta cũng không muốn làm phiền người khác, càng không muốn để người ta cảm thấy, nhà chúng ta là một gánh nặng."

Vương Thúy Anh: "Các bà nghĩ nhiều quá rồi đấy."

Vương Thúy Anh vừa dứt lời, trên cửa thứ hai vang lên giọng nói của Sơ Hạ: "Mẹ, con về rồi."

Ngô Tuyết Mai, Vương Thúy Anh và Lý Lan đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Thấy Sơ Hạ tay xách túi du lịch, Ngô Tuyết Mai lên tiếng hỏi: "Có phải nghỉ hè rồi không?"

Sơ Hạ xách túi du lịch đi vào sân, đáp: "Vâng ạ, mai con không đến trường nữa."

Đi vào sân, lại chào hỏi Vương Thúy Anh và Lý Lan: "Bác gái, chị dâu."

Vương Thúy Anh và Lý Lan cười đáp lại.

Từ sau khi Lâm Tiêu Hàm đến chúc Tết, họ đã không còn nhiệt tình với Sơ Hạ như trước nữa.

Bây giờ họ đối xử với Sơ Hạ, cũng giống như với Tưởng Quán Kiệt và Tưởng San.

Sơ Hạ chào hỏi Vương Thúy Anh và Lý Lan xong cũng không đứng đó nữa.

Cô xách túi du lịch về phòng mình, lấy hành lý ra dọn dẹp lại.

 

Loading...