Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hung Trạch <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-03 14:26:05
Lượt xem: 446

Thấy được cảnh sát và nhà bên kia có vẻ rất quen thuộc nhau, Ban Quản lý chung cư cũng khách khí với họ, trong lòng chúng tôi lại càng bất an.

Chúng tôi mới chuyển đến đây chưa lâu, chưa quen với nơi này, không vì cái gì khác, chỉ vì Đông Đông thì cũng không thể đắc tội với họ được.

Khi tên béo và tên gầy rời đi, một người lái chiếc Rolls-Royce, người còn lại lái chiếc Ferrari. 

Các đạo sĩ đều mỗi người một chiếc Mercedes-Benz.

Rời đi một cách hoành tráng.

Thôi vậy.

Tôi cũng chỉ đành thôi vậy.

07.

Trời đã tối, trong nhà không bật đèn.

Một nhà ba người chúng tôi đang cuộn tròn trên ghế sofa.

Đông Đông hỏi:

"Bọn xấu bên đối diện làm gì thế ạ? Tại sao khi họ đánh người, cảnh sát lại cho qua? Tại sao con phải lạy bà cụ kia ạ?"

Tôi không biết trả lời thằng bé thế nào.

Tôi không muốn khóc trước mặt con mình, không muốn con tôi cảm thấy rằng cha mẹ nó không thể bảo vệ nó.

Nhưng nước mắt tôi vẫn cứ chảy không ngừng.

Tôi cảm thấy mình như phế vật.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Chồng tôi an ủi chúng tôi nói:

"Đừng sợ, chúng ta không tin vào những điều đó, tiết thanh minh năm sau chúng ta đi du lịch, không thấy mặt chúng nữa."

Những gì xảy ra hôm nay cứ xem như một cơn ác mộng.

Nhưng thật không ngờ, cơn ác mộng của chúng tôi vẫn chưa bắt đầu.

08.

Sau 8 năm mưu sinh tại Bắc Kinh, tôi và chồng đến mơ cũng muốn có riêng cho mình một căn nhà nhỏ để trở về.

Chúng tôi vừa tiết kiệm chi tiêu vừa chăm chỉ làm việc, thu nhập cũng chẳng thay đổi được nhiều nhưng giá nhà đất lại tăng theo từng năm.

Tăng đến mức khiến người ta tuyệt vọng.

Vào cuối năm ngoái, cuối cùng chúng tôi cũng chấp nhận hiện thực, biết rằng cả đời chúng tôi cũng không thể mua được một căn nhà ở Bắc Kinh.

Vì thế, lấy lùi làm tiến, chúng tôi chọn Yến Giao, nằm ở phía đông của Bắc Kinh.

Mặc dù nằm ở biên giới tỉnh Hà Bắc nhưng đây đã là địa điểm ngoại ô gần với Bắc Kinh nhất rồi.

Chúng tôi lấy số tiền tiết kiệm được, cộng với tiền tiết kiệm của cha mẹ hai bên trong nhiều năm, thật sự đốt sạch sáu chiếc ví theo đúng nghĩa đen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hung-trach-series-kim-giac-ky-dam/chuong-3.html.]

Cuối cùng, chúng tôi mua được một căn hộ hai phòng ngủ ở một khu dân cư hẻo lánh thuộc Yến Giao.

Phần lớn số tiền tiết kiệm được đã được dùng để mua nhà, mỗi tháng còn có khoản tiền thế chấp hàng tháng sáu ngàn tệ, Đông Đông rất nhanh sẽ phải đi học mẫu giáo.

Vì vậy nên công đoạn trang trí có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, ngoại trừ một số đồ nội thất và thiết bị cần thiết, những cái khác đều không có.

Ngày đầu tiên chuyển đến ở, tôi bước vào ngôi nhà mới tồi tàn và trống vắng.

Chồng tôi cảm thấy rất áy náy, tội lỗi, vất vả bao nhiêu năm mà vẫn không thể cho mẹ con hai người chúng tôi một mái ấm tử tế. 

Tôi ôm anh ấy và Đông Đông khóc.

"Đây chính là ngôi nhà tốt nhất của chúng ta."

Không còn nỗi lo bị môi giới lừa, bị chủ nhà đuổi ra ngoài trôi dạt bất định như một chiếc lá khô.

Có được một mái nhà chính là có được sự khởi đầu, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.

Nhà của chúng tôi ở trên tầng 18.

Trước khi mua nhà cũng đã hỏi thăm qua, nhà ở tầng 4 hoặc tầng 18 nếu có thể không mua thì đừng mua, không may mắn. 

Nhưng lại nhịn không được giá rẻ, lại lấy ánh sáng rất tốt, nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như từ xa đã  có thể nhìn thấy Bắc Kinh lờ mờ trong màn sương mù.

Chồng tôi hào hứng cầm điện thoại lên và chụp cho cả nhà một bức ảnh gia đình.

Sau khi xem xong thì lại xóa đi.

Anh ấy nói rằng ngôi nhà bây giờ trông rất nghèo nàn, sau khi bố trí thêm mảng xanh thì chụp lại một tấm chính thức sau.

Tôi lúc đó cũng không nghĩ nhiều.

09.

Mỗi ngày có hơn ba mươi ngàn người Yến Giao đến Bắc Kinh làm việc.

Sớm tinh mơ đã phải ra khỏi nhà, chen chúc trên phương tiện công cộng, ghép xe, chỉ riêng việc đi lại đã mất từ ​​4 đến 5 tiếng đồng hồ.

Những điều này là khi mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, chỉ cần có một chút rắc rối thì thời gian ra vào trạm kiểm soát sẽ mất nhiều thời gian hơn.

Chồng tôi thường xuyên làm thêm giờ, một tuần cũng không mấy lần nhìn được mặt trời ở Yến Giao.

Bố mẹ hai bên sức khỏe đều không tốt nên tôi chỉ có thể ở nhà một mình chăm sóc Đông Đông.

Thời gian đầu, tôi vẫn đắm chìm trong niềm hạnh phúc trong ngôi nhà mới, mỗi ngày tôi dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, cảm thấy rất an tâm.

Tôi vẫn luôn cảm thấy nhà luôn là nơi trú ẩn ấm áp và an toàn.

Nhưng sau những gì xảy ra vào tiết thanh minh, niềm hạnh phúc của tôi đã không còn nữa và trong lòng tôi bắt đầu có một nút thắt.

Ngày hôm đó đạo sĩ ép Đông Đông, nhất quyết bắt nó quỳ lạy bà già đã c.h.ế.t ở nhà đối diện, rốt cuộc thì hắn có ý gì?

Lại nhớ lại nụ cười của bà lão trong bức di ảnh đó sau khi nhìn thấy Đông Đông quỳ, tôi lại rùng mình.

Từ đó trở đi, mỗi lần đưa Đông Đông xuống lầu đi chơi, tôi đều đứng trước mặt thằng bé để ngăn Đông Đông nhìn sang cửa đối diện.

Loading...