Chạm để tắt
Chạm để tắt

HƯ VINH - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-14 19:05:11
Lượt xem: 84

Trong văn phòng.

 

Lâm Quân nhìn tôi lạnh lùng, ánh mắt lướt qua những "tang vật" trên bàn.

 

"Doãn Gia à, thầy trước đây còn nghĩ em là một đứa trẻ rất ngoan. Không ngờ đấy, thầy hiểu việc em muốn đẹp lên, nhưng không thể ăn cắp đồ của người khác!"

 

Không điều tra, không hỏi han, thầy ấy trực tiếp kết luận "tội" của tôi và yêu cầu tôi viết bản kiểm điểm thừa nhận đã ăn cắp.

 

Tôi cười lạnh từ chối.

 

Tôi là kẻ ngốc sao? Nếu viết kiểm điểm thì chẳng ai có thể chứng minh tôi vô tội nữa. Hơn nữa, trường rất coi trọng chuyện trộm cắp, bị xử lý kỷ luật là nhẹ.

 

Lâm Quân ngồi trên ghế, ngước mắt nhìn tôi,

 

Trà Sữa Tiên Sinh

"Doãn Gia, đừng trách thầy không nhắc nhở em, bây giờ nhận lỗi, nhân lúc chuyện chưa lan rộng, chỉ cần viết bản kiểm điểm là xong. Nếu chuyện này làm ầm lên đến khoa, thầy muốn giúp cũng không giúp được."

 

Nói rồi, thầy liếc tôi một cái, giọng đầy ý tứ: "Lúc đó, nói nhẹ là ghi nhận kỷ luật, nói nặng thì..."

 

Thầy nheo mắt, giọng lộ vẻ đe dọa, "Có thể là bị đuổi học!"

 

Không khí có chút nghiêm trọng, nhưng tôi lại bị thầy làm cho bật cười.

 

"Thầy Lâm, em không phải là Cố Như, không dễ bị hù dọa vậy đâu."

 

"Nếu thầy có thể điều tra, thì hãy nhanh chóng điều tra để trả lại sự trong sạch cho em. Nếu không thể điều tra, hoặc là gọi hiệu trưởng đến đây để chúng ta đối chất công khai, hoặc em sẽ gọi cảnh sát ngay bây giờ."

 

Thầy hướng dẫn bị tôi làm cho tức cười,

 

"Doãn Gia, đừng trách thầy không cảnh báo em, nếu em cứ muốn làm to chuyện đến mức gọi hiệu trưởng, thì không chỉ là viết một bản kiểm điểm đâu."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hu-vinh/chuong-10.html.]

"Ồ."

 

Tôi nhìn thầy đối diện, "Vậy thì gọi hiệu trưởng đến đi."

 

Lâm Quân không động đậy.

 

Tôi nhướng mày, lấy điện thoại ra, "Thầy không gọi? Vậy để em gọi."

 

Vừa dứt lời, tôi lấy điện thoại ra và bấm số. Đầu dây bên kia rất nhanh chóng nhận cuộc gọi.

 

"Hiệu trưởng Doãn, phiền cô đến phòng thầy Lâm Quân một chuyến. Em bị vu oan là kẻ trộm, cần cô đến để điều tra."

 

Nói xong, tôi cúp máy.

 

Tôi ngồi trước bàn làm việc, nhìn Lâm Quân đối diện và cười, "Thầy đoán xem, tại sao hiệu trưởng và em đều họ Doãn?"

 

Lâm Quân không nói nên lời. Bởi vì, hiệu trưởng là cô ruột của tôi, chị gái của bố tôi.

 

Phòng làm việc trống trải, chỉ có ba chúng tôi.

 

Sắc mặt Lâm Quân bắt đầu thay đổi, thầy vài lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng bước đến trước mặt tôi, giọng nói mềm mỏng hơn rất nhiều so với trước:

 

"Gia Gia à, thực ra đây chỉ là một hiểu lầm nhỏ giữa các bạn học. #trasuatiensinh Thầy bảo em viết kiểm điểm cũng là để xử lý vấn đề và hòa giải quan hệ giữa các em thôi."

 

Tôi: "Ồ."

 

Nếu chỉ là hiểu lầm, Lâm Quân không thể nào căng thẳng như vậy. Tôi đoán, thầy còn có chuyện gì khác, sợ bị hiệu trưởng kéo vào cuộc.

 

Còn là chuyện gì thì…

 

Tôi liếc nhìn Tống Hòa bên cạnh cũng có chút căng thẳng, đột nhiên đoán được phần nào.

Loading...