Chạm để tắt
Chạm để tắt

HƯ VINH - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-08 23:29:09
Lượt xem: 366

Năm nhất đại học, vào sinh nhật 20 tuổi, mẹ tặng tôi một chiếc túi Birkin của Hermès.

 

Mẹ nói rằng, chiếc túi Hermès đầu tiên trong đời tôi, nhất định phải do mẹ tặng. 

 

Mẹ tôi là người phụ nữ luôn coi trọng sự lãng mạn, nhưng rõ ràng tôi không thừa hưởng điểm này từ mẹ. Tính tôi thực tế, mặc dù điều kiện gia đình khá giả, nhưng khi mua đồ tôi vẫn thích so sánh, tìm kiếm sự hợp lý về giá cả.

 

Khi nhận được túi, dưới sự thúc giục của mẹ, tôi chụp ảnh và đăng lên WeChat. 

 

Bạn cùng phòng Tống Hoà lập tức bình luận: "Mua ở đâu vậy? Nhìn đường may giống thật quá." 

 

Tôi nhíu mày, không trả lời. Tuy nhiên, nửa phút sau, tin nhắn của cô ấy đã gửi tới:

 

"Gia Gia, thật ra tớ nghĩ cậu nên nói chuyện với bạn trai một chút. Không có tiền thì không sao, nhưng tặng hàng giả thì không hay lắm đâu."

 

??

 

Tôi muốn bùng nổ, nhưng nghĩ tới việc mới khai giảng không lâu, không muốn làm căng thẳng quá. Tôi đành nhịn cơn giận, bình tĩnh trả lời:

 

"Không phải bạn trai tớ tặng, là mẹ tớ mua, không phải hàng giả."

 

Nửa tiếng sau, Tống Hoà trả lời một câu "Ồ," kèm theo biểu tượng cười bịt miệng. 

 

Nhìn thế biết ngay cô ta không tin lời tôi nói. Nhưng tôi khá bình thản, cũng không giải thích nhiều, vốn nghĩ chuyện này sẽ qua đi, nhưng—

 

Một đêm nọ, tôi mất ngủ, lướt Weibo, tình cờ thấy Weibo của Tống Hoà. Tối nay lúc 11 giờ 16 phút, cô ta đăng một bài viết. Bức ảnh đầu tiên là ảnh tự chụp của cô ta. Bức thứ hai là bức ảnh cái túi tôi đăng trên WeChat.

 

Cô ta còn viết chú thích: "Bạn trai tặng tôi chiếc Hermès này, thích quá đi!"

 

Tôi ngẩn ra vài giây, không nhịn được, chụp màn hình rồi gửi cho bạn trai tôi là Thời Dịch:

 

"Anh nhìn này, bạn cùng phòng của em khác gì kẻ trộm không…”

 

Đêm khuya, nhưng Thời Dịch gần như trả lời ngay lập tức: "Chửi lại đi."

 

Tôi nói là tôi không biết cách, Thời Dịch bèn từng bước chỉ tôi cách bình luận:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hu-vinh/chuong-1.html.]

"Đây chẳng phải là quà sinh nhật mẹ tôi mua cho tôi sao? Mẹ tôi từ khi nào trở thành bạn trai của cậu rồi /cười/."

 

Không làm lớn chuyện, nhưng tôi vẫn thấy hả giận chút ít. 

 

Khi làm mới lại bài đăng, tôi thấy bài viết của Tống Hoà đã bị xóa.

 

Cùng ở một phòng ký túc xá, cô ta còn nhắn tin cho tôi lúc nửa đêm:

 

"Doãn Gia à, cậu đừng hiểu lầm. Bạn trai tớ cũng mua cho tớ một chiếc Hermès, vài ngày nữa sẽ đến nên tớ mượn túi của cậu để đăng Weibo trước."

 

Tôi cười.

 

Cô ta đang hẹn hò với một cậu trai là con nhà giàu, nhưng theo tôi biết, đối phương không hề hào phóng. Mua đôi giày cho cô ta cũng phải do cô ta năn nỉ mãi mới chịu mua. 

 

"Ok, khi cậu nhận được túi, đừng quên cho tớ xem nhé."

 

Tống Hoà trả lời bằng một biểu tượng "OK".

 

Nhưng, ngày hôm sau khi ăn trưa, bạn cùng phòng Thanh Thanh nói nhỏ với tôi:

 

Trà Sữa Tiên Sinh

"Gia Gia, cậu có nghĩ Tống Hoà ghen tị khi thấy mẹ cậu tặng cậu chiếc túi không?"

 

Tôi ngạc nhiên, "Sao vậy?"

 

"Hôm nay, khi Tống Hoà cho tớ xem đoạn tin nhắn trong điện thoại, đúng lúc một tin nhắn của người bán hàng hiện ra. Tối qua cậu ấy đã mua một chiếc Hermès giả với giá hơn tám trăm (2tr8) từ người bán đó."

 

Tiền sinh hoạt hàng tháng của Tống Hoà khoảng một nghìn rưỡi, bỏ ra hơn tám trăm để mua một chiếc túi giả mà biết châc sẽ bị người ta nhận ra, đúng là dại dột.

 

Cuối tuần, Tống Hoà mang theo thùng hàng, mở chiếc Hermès của cô ấy trước mặt chúng tôi.

 

Không nhịn được, tôi nói, "Tống Hoà, Hermès nào lại được đóng gói trong túi nhựa?"

 

Nụ cười của cô ta hơi gượng, "Tớ không thích mấy cái bao bì cầu kỳ, nên bảo bạn trai đóng gói đơn giản thôi."

 

Haha.

 

Tôi cười khẩy, chỉ cần cô ta vui là được.

Loading...