Hợp Hoan Sát - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-02 13:23:28
Lượt xem: 420

Do vậy, trông bà ta chẳng khác nào thiếu nữ đôi mươi.

 

Ta cung kính chào hỏi Trần trưởng lão, nhưng bà ta lại không nhìn ta, chỉ chăm chú nhìn Cố Triều.

 

“Trần Cô Cô, đây là Cố Lang, phu quân của con." Ta e thẹn giới thiệu.

 

“Phu quân của Thành nhi quả nhiên không tồi."

 

Trần trưởng lão hài lòng gật đầu. Thấy biểu hiện này của bà ta, ta bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm.

 

Theo hiểu biết của ta, nội lực của các vị trưởng lão đã đạt đến mức cao thâm. Thêm vào đó, họ đã hơn trăm tuổi, nên đã sớm không còn thể hiện hỉ nộ ái ố.

 

Lúc này, tuy bà ta chỉ gật đầu, nhưng ta có thể nhận ra, bà ta hẳn là hài lòng với Cố Triều.

 

Như vậy là tốt rồi.

 

Nếu họ không ưng ý, ta cũng khó mà có được giải dược.

 

Vì ta đã lâu không về, nên đã có người chuẩn bị sẵn bữa tối.

 

Cố Triều và hai thị vệ nhìn thấy thức ăn thì đều ngẩn ra một chút.

 

Ta lướt nhìn một lượt.

 

Ừm, linh chi, nhung hươu, gân bò...

 

Giáo phái Nguyệt Thần đối với lô đỉnh luôn luôn đầu hàng.

 

Cố Triều nhân lúc không ai nhìn, lén lút kéo tay áo ta.

 

“Khuynh Thành, nàng không phải nói là nhà nàng nghèo sao?"

 

Giọng hắn không lớn nhưng vì hai thị vệ vì đứng gần nên đã nghe thấy.

 

Quả nhiên là tinh binh được huấn luyện bài bản trong vương phủ. Họ nhanh chóng rút đao ra, vẻ mặt kiên định nhìn chúng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hop-hoan-sat/chuong-4.html.]

 

Ta đang định lên tiếng thì Trần trưởng lão đã hoảng hốt vỗ ngực.

 

Bà trách móc: "Hai vị tiểu ca, có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo chăng? Đây... đây đã là món ngon nhất trong làng rồi."

 

Ta không khỏi há hốc mồm.

 

Tuy ta đã ở vùng đất  một năm, gặp nhiều kỹ nữ với phong thái lả lơi. Nhưng Trần trưởng lão , bà dù sao cũng đã hơn trăm tuổi rồi. Hiện giờ đột nhiên biểu hiện vẻ mặt thiếu nữ, khiến ta nổi da gà.

 

Ta tiếp lời bà, uất ức nói: "Cố lang, chàng hiểu lầm rồi, vì chàng là khách quý, Trần trưởng lão mới làm những món này, ngày thường chúng ta nào có tiền ăn những thứ này?"

 

Ta không hề lừa hắn ta.

 

Những linh dược thượng hạng này, chúng ta là đệ tử bình thường không được phép ăn.

 

Hai người chúng ta một hát một xướng, cuối cùng cũng giải tỏa nghi ngờ của Cố Triều.

 

Hắn ta ho khan hai tiếng, giả vờ tức giận nói: "Các ngươi làm gì vậy? Còn không mau tạ lỗi!"

 

Trên danh nghĩa, hai thị vệ kia vẫn là thuộc hạ của hắn ta.

 

Vì vậy, họ thu đao, nhanh chóng tạ lỗi với Trần trưởng lão.  Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm một cách căng thẳng.

 

Ăn xong, Thanh Hoan dẫn hai tên thị vệ kia đi xuống nghỉ ngơi.

 

Ta đổ đầy nước vào bồn tắm, hầu hạ Cố Triều tắm rửa. Tắm được một lúc, Trần trưởng lão đi vào.

 

Bà cười nói: "Thành nhi, ta đến cho Cố công tử thêm nước nóng. Con cũng mệt rồi, đi nghỉ đi nhé."

 

Mái tóc thường ngày búi cao của Trưởng lão Thần giờ đây xõa tung sau lưng, thoang thoảng hương thơm mê hoặc. Bà ta khoác lên mình bộ áo lụa trắng mỏng manh, ôm sát từng đường cong cơ thể đầy đặn, ẩn hiện dưới lớp vải mỏng manh. Ánh mắt bà nhìn Cố Triều ẩn chứa ý đồ "kiểm hàng", như một lò đan tinh xảo cần được Chưởng giáo và các trưởng lão khai mở trước khi trao cho đệ tử.

 

Cố Triều những ngày này liên tục muốn ân ái, nhưng ta đều lấy cớ từ chối. Hắn tưởng rằng ta bị Trần Vương tra tấn dã man, lo sợ ta nhận ra sự khác biệt giữa hai người. Theo lời hắn kể, từ nhỏ xuất thân bần hàn, miệt mài đèn sách nên chưa từng gần gũi nữ sắc. Nhưng ta hiểu rõ, ẩn sau lý do đó là tham vọng của hắn, khao khát tìm kiếm một nữ nhi quyền quý để thăng tiến trên con đường công danh.

 

Bồn tắm đã được pha sẵn liệu pháp an thần, Cố Triều ngâm mình một lúc đã chìm vào giấc ngủ mơ màng. Ta nhẹ nhàng đặt khăn tắm xuống, lướt qua người hắn, tiến về phía Trần Trưởng lão. Bà ta đang khẽ hé mở y phục, từng bước uyển chuyển tiến đến bên Cố Triều. Bí thuật của giáo phái quả nhiên ẩn chứa sức mạnh kỳ diệu, khiến người ta say đắm, mê muội.

Bình luận

4 bình luận

Loading...