Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HÔN LỄ ĐEN TỐI - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-09 14:33:40
Lượt xem: 1,741

Một số ánh mắt không có thiện ý rơi vào tôi, nhưng miệng lại khen ngợi Hà Mẫu: "Thật là hạnh phúc cho bà Hà."

 

Tôi vẫn duy trì nụ cười đoan trang và lịch thiệp. 

 

Không chỉ vậy, theo đề nghị của tôi, Hà Mẫu còn nhân danh Trương Hiển quyên góp một số vật phẩm. 

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Như thế, chuyện Trương Hiển là dòng m.á.u nhà họ Hà, ai ai cũng biết. 

 

9

 

Khi đang bế Trương Hiển vào phòng vệ sinh, tôi lại gặp Đinh Cảnh. 

 

Thực ra ngay từ lúc dạ tiệc, tôi đã cảm nhận được ánh mắt của anh lơ đãng rơi vào tôi. 

 

Lần này anh hành động táo bạo hơn, chặn tôi ở cuối hành lang. 

 

Rèm cửa dày bao quanh chúng tôi. Trông thế nào cũng không giống đang làm điều tốt. 

 

Tôi mặc váy hở lưng, đột ngột tiếp xúc với kính, lạnh buốt da thịt. 

 

Đinh Cảnh đưa tay, đặt giữa lưng tôi và tấm kính. 

 

Không gian nhỏ hẹp, hơi thở hòa quyện. 

 

Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh sao trong mắt tan vỡ. 

 

Anh im lặng, thái độ kỳ lạ này khiến tôi không hiểu, chỉ lạnh lùng hỏi: "Anh muốn làm gì?" 

 

"Em còn định lừa dối anh đến bao giờ?" 

 

Tôi không biết mình đã mắc lỗi ở đâu. 

 

"Em không lừa anh." 

 

Anh ghé sát tai tôi, nói bằng giọng cực nhỏ: "Là em tố cáo." 

 

Sao anh biết được? Anh vẫn luôn âm thầm theo dõi tôi? 

 

Tôi làm việc rất thận trọng, nếu không, tôi đã không bỏ ra bốn năm để thu thập chứng cứ nhà họ Hà trốn thuế. 

 

Anh tiếp tục hỏi tôi: "Em rốt cuộc định làm gì?" 

 

"Nói cho anh biết đi, Lam Ánh." 

 

Vẻ mặt anh bình thản đến bất ngờ, nhưng bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi lại run rẩy không ngừng. 

 

"Đinh Cảnh, ngoài việc theo dõi tôi, anh không có việc gì khác để làm sao?" 

 

"Ừ." 

 

Anh thừa nhận, thần thái thản nhiên, như thể đó không phải việc gì to tát. 

 

Nhưng cơn giận bỗng dưng nổi lên, chiếm hết cả lồng n.g.ự.c tôi. 

 

Anh từng là sinh viên y khoa xuất sắc nhất Đại học A, vô số giáo sư không ngớt lời khen ngợi anh, sau này anh còn phải trở thành chuyên gia hàng đầu trong ngành giống như cha anh. 

 

Đó là giấc mơ của anh, anh nên hoàn thành nó. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hon-le-den-toi/chuong-8.html.]

Nhưng giờ anh lại muốn dòm ngó kế hoạch của tôi, can thiệp vào cuộc sống của tôi. 

 

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" 

 

Điều này sớm hơn rất nhiều so với lúc tôi định nói với anh. 

 

Mặc dù Hà Tiêu đã bị đưa đi điều tra, nhưng chưa bị tổn thất nặng nề, lập trường của nhà họ Đinh sẽ không thay đổi. 

 

Vì vậy, tôi không rõ Đinh Cảnh sẽ làm gì. 

 

Nhưng dù sao đi nữa, đã vậy mà anh chắc chắn rằng tôi đang đối phó nhà họ Hà, nhưng vẫn chưa nhắc nhở họ, thì đến giờ chắc anh vẫn giữ trung lập. 

 

"Anh không phải giỏi điều tra lắm sao? Tự mình điều tra đi, Đinh Cảnh." 

 

Dù anh có nói cho nhà họ Hà thì cũng sao đâu chứ, sau đó sẽ có một loạt phản ứng dây chuyền mà họ không thể ngăn cản. 

 

"Hiển Hiển đang gọi tôi, thất lễ." 

 

10

 

Chứng cứ tôi nộp lên rất đầy đủ, chuyện họ trốn thuế không thể chối cãi. 

 

Cả tiền phạt và bổ sung, nhà họ Hà cần phải nộp mấy trăm triệu. 

 

Truyền thông rầm rộ đưa tin, cổ phiếu liên tục giảm giá. 

 

Sau chuyện này, Hà Phụ và Hà Tiêu đều tiều tụy đi nhiều. 

 

"Ba, có tìm ra ai làm không?" 

 

Hà Phụ tức giận nói: "Người trong công ty đều không có vấn đề gì, có phải là lúc mày ăn chơi trác táng bên ngoài, bị người ta thấy sổ sách không? Tao nghĩ, con Trương Điềm có rất nhiều nghi vấn!" 

 

Hà Tiêu xoa trán: "Không thể là cô ấy." 

 

"Tao thấy mày bị nó mê hoặc rồi! Vừa ra ngoài đã đi tìm nó, mày còn làm được chuyện gì nữa!" 

 

Hà Phụ giơ tay lên, định cho anh một cái tát. 

 

Tôi chớp lấy cơ hội, chắn trước Hà Tiêu. 

 

"Ba, chuyện đã xảy ra rồi, trừng phạt A Tiêu cũng không thay đổi được gì." 

 

Hà Phụ nhìn tôi, cuối cùng cũng hạ cánh tay xuống. 

 

Thời gian này, vì quá "lo lắng" cho họ, lại phải gánh vác hầu hết công việc của họ, nên tôi gầy đi không ít. 

 

Đợi sau khi Hà Phụ đi, tôi mới nhắc nhở Hà Tiêu: "Giờ còn thiếu ba mươi triệu, nếu không nộp đủ số tiền này..."

 

Anh sẽ ngồi tù đấy. 

 

Tôi không nói hết câu, nhưng Hà Tiêu hiểu rất rõ hậu quả. 

 

Anh ta là một người tham vọng, không hài lòng với việc chỉ quản lý doanh nghiệp gia đình. 

 

Vì vậy, anh đầu tư khắp nơi, không có nhiều tiền để có thể xoay sở. 

 

Giờ đây, vì đóng thuế bổ sung, anh đã tiêu hết tiền của Hà Phụ và của chính mình, nhưng vẫn thiếu ba mươi triệu. 

 

 

Loading...