Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HÔN LỄ ĐEN TỐI - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-08-09 14:36:52
Lượt xem: 2,346

Tôi cản anh lại, nhưng anh quay đầu tìm Đinh Hành Nhất nổi nóng: "Anh, anh làm gì thế? Lam Lam lên đó là giúp anh, không phải để bị đánh. Anh chẳng phải học tán thủ sao? Đánh không nổi Hà Tiêu thì làm đàn ông kiểu gì?"  

 

Càng nói càng quá đáng.  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi giật lấy điện thoại của anh, cúp máy.  

 

"Lam Lam, nhà họ Hà không thể quay về nữa, anh đã tìm được nhà rồi. Dạo này em phải cẩn thận một chút, Hà Tiêu và ba anh ta đều nham hiểm, hay là thời gian này anh dọn đến ở chung với em nhé, cũng tiện bảo vệ em."  

 

Tôi nhướng mày: "Em chưa ly hôn."  

 

"Anh không ngại."  

 

"Không được."  

 

Anh cũng không níu kéo chuyện này.  

 

Đến tối, khi tôi ra ngoài đổ rác, vừa vặn gặp anh.  

 

"Bất ngờ chưa!"  

 

Anh vừa tắm xong, khăn tắm chỉ quấn ngang hông, lộ ra tám múi bụng.  

 

Mái tóc ướt dính lên trán, thậm chí ánh mắt cũng như phủ một lớp sương mù.  

 

Anh cố ý, nào có ai tắm xong lại mở cửa nhà chứ.  

 

Tôi nhìn anh từ đầu đến chân: "Phải tập nhiều hơn."  

 

Anh không hài lòng với phản ứng của tôi, bĩu môi, quay người vào nhà.  

 

Anh dọn sang ở đối diện nhà tôi, lấy cớ bảo vệ tôi, thực chất thỉnh thoảng sang nhà ăn uống.  

 

May mà tâm trạng tôi tốt, không thèm chấp nhặt với anh.  

 

15

 

Chưa kịp để cha con nhà họ Hà lấy lại tinh thần sau cú sốc nặng, họ lại bị cảnh sát bắt đi.  

 

Tại sao ư?  

 

Vì năm xưa, để che giấu sự cố thuốc, họ đã làm nhiều việc phi nhân tính.  

 

Ví dụ như đe dọa gia đình bệnh nhân, thậm chí... g.i.ế.c gia đình bệnh nhân.  

 

Ngày mở phiên tòa, một nhân chứng quan trọng đã xuất hiện.  

 

Đó là Trương Điềm, người đã biến mất kể từ khi Hà Tiêu bị cơ quan thuế vụ bắt đi.  

 

Hà Tiêu à, sự tự dối mình của anh đến đây là chấm dứt rồi.  

 

Hà Mẫu từ hàng ghế khán giả bật dậy: "Cô điên rồi sao? Nó là cha của con cô đấy!"  

 

Trương Điềm nhìn thẳng vào Hà Tiêu, từng lời từng chữ: "Không, anh ta là kẻ thù của tôi."  

 

"Anh còn nhớ tôi không? Cha tôi bị anh đánh c.h.ế.t đấy."  

 

"Các người biết rõ có vấn đề, nhưng không làm gì cả, các người chưa bao giờ nghĩ đến việc khắc phục hậu quả."  

 

"Sau khi mẹ tôi chết, gia đình bệnh nhân tụ tập lại, chúng tôi mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề."  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hon-le-den-toi/chuong-12.html.]

"Các người thấy lợi dụng không thành, liền đe dọa cha tôi. Cuối cùng, g.i.ế.c c.h.ế.t ông."  

 

"Tôi nói đúng không, Hà Tiêu."  

 

Đúng vậy, cô ấy mới chính là Lưu Miểu.  

 

Nhà họ Hà giàu có quyền thế, còn lúc đó cô ấy chỉ là một nữ sinh trung học.  

 

Cô không làm được gì.  

 

Chỉ có thể mở to mắt nhìn Hà Tiêu để một tên côn đồ chịu tội thay, còn anh ta thì vẫn sống an nhàn sung sướng.  

 

Vì vậy cô ấy lẩn trốn trong đám đông, phẫu thuật thẩm mỹ đổi tên, dùng thân phận hoàn toàn mới để tiếp cận Hà Tiêu.  

 

Cô ấy không giống tôi, cô ấy dùng tình cảm làm vũ khí, có thể khiến Hà Tiêu tổn thương sâu sắc hơn.  

 

"Những năm qua, chúng tôi, những gia đình bệnh nhân, sống trong tội lỗi và sợ hãi, cuối cùng các người đã sụp đổ. Chúng tôi mới dám đứng ra, nói cho thế giới biết các người đã làm những gì!"  

 

Hà Tiêu run rẩy dữ dội, mắt đỏ lên.  

 

Anh ta không dám nhìn cô ấy.  

 

Chậc chậc chậc, Hà Tiêu cũng như cha mình, cũng là một kẻ si tình.  

 

"Xin lỗi." Anh nói với Trương Điềm như vậy.  

 

Cô đáp lại anh: "Anh hãy chấp nhận sự trừng phạt đi, đồ chó chết."  

 

Thật mạnh mẽ.  

 

Tôi giơ ngón tay cái về phía cô ấy.  

 

Sau khi phiên tòa kết thúc, chúng tôi cùng nhau đi ăn một bữa.  

 

Tôi nâng ly trước: "Chúc mừng cô."  

 

Cô mỉm cười với tôi: "Cũng chúc mừng cô."  

 

Chúng tôi đã quen biết nhau khá lâu rồi.  

 

Chuyện của ba tôi, không để lại chứng cứ gì.  

 

Muốn Hà Tiêu chịu sự trừng phạt của pháp luật, phải tìm được những chứng cứ phạm tội khác.  

 

Tính cách kiêu ngạo ngang ngược của anh ta, không phải một sớm một chiều mà có, tự nhiên cũng không thể một sớm một chiều mà mất đi.  

 

Quả nhiên, từ nạn nhân của vụ thuốc, tôi phát hiện ra manh mối.  

 

Lưu Miểu đã biến mất.  

 

Người nhà họ Hà bận rộn trăm công ngàn việc, có ba mươi gia đình chờ họ xử lý, làm sao phòng bị được một nữ sinh trung học nhỏ bé chứ?  

 

Tôi tìm suốt năm năm, mới tìm được Lưu Miểu.  

 

Lúc đó cô ấy đổi tên thành Trương Điềm, là một trong số nhiều tình nhân của Hà Tiêu.  

 

Nhưng cô ấy mang thai, không muốn cho Hà Tiêu biết.  

 

Vì vậy tôi đưa cô ấy sang Úc.  

 

Loading...