Hôm Nay Trùm Trường Đã Dỗ Dành Bạn Gái Chưa? - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-07 05:23:50
Lượt xem: 81

Kết quả của việc đưa tất cả tiền cho Dịch Triều trả nợ chính là, tôi mỗi ngày chỉ có thể đi căn tin Liễu Viên rẻ nhất để ăn cơm.

Mỗi ngày đều phải tính toán cẩn thận xem phải tiêu bao nhiêu mới có thể trụ được đến cuối tháng.

Trong quầy bán quà vặt, tôi lấy hộp sữa chua kia xuống, nhìn rất lâu, cuối cùng vẫn là đặt lại chỗ cũ.

Bỏ đi, đợi tháng sau vậy. Tôi tự thuyết phục chính mình.

Lúc này có một bàn tay khớp xương rõ ràng từ sau lưng tôi vươn đến, mùi mồ hôi mang theo nhiệt độ nắng chiều, bao phủ lấy cả người tôi.

Tôi nghiêng đầu.

Thiếu niên mặc áo bóng rổ rộng thùng thình, đường cong cơ bắp trên cánh tay rõ nét, khuôn mặt bởi vì vận động kịch liệt mà trở nên ửng đỏ, một giọt mồ hôi đọng trên trán, long lanh trong suốt.

Cậu ta lấy một hộp sữa chua và một lon nước ngọt xuống. Hơi hơi nghiêng đầu xuống, thờ ơ nói:

"Muốn uống thì uống đi."

Khoảng cách quá gần khiến tôi có chút không được tự nhiên. Tôi mím môi.

Tạ Dương bên kia vừa vén áo lên lau mồ hôi, vừa mồ hôi đầm đìa đi về phía quầy thu ngân.

Đối diện có một nữ sinh đi tới, Tạ Dương cười cười với cô ấy.

Là Tống Khinh Khinh.

Cô ấy bị đột nhiên chào hỏi hình như có chút không được tự nhiên, hơi cúi đầu xuống lướt qua Tạ Dương.

"Còn muốn cái gì nữa không?"

Tôi thu hồi tầm mắt, Lục Diệc Từ đã lấy đồ uống xong, nghiêng đầu nhìn tôi.

Là cậu ta hỏi tôi, vậy thì tôi sẽ không khách khí nữa.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hom-nay-trum-truong-da-do-danh-ban-gai-chua/chuong-10.html.]

Dưới cái nhìn chăm chú của Lục Diệc Từ, tôi lấy sữa chua mỗi vị một hộp, tiện tay lấy đồ ăn vặt của tuần này muốn ăn nhưng lại không mua.

Cậu ta nhìn tôi ôm tất cả thứ đó đặt trước quầy thu ngân, khẽ chép miệng một tiếng:

"Chậc, cậu đúng là không hề khách sáo."

Nói thì là như vậy, nhưng lúc quẹt thẻ cậu ta vẫn rất dứt khoát.

Ánh sáng loang lổ chiếu xuống con đường nhỏ trong rừng cây vườn trường. Thiếu niên đi bên cạnh tôi một tay mở nắp nước, ngẩng đầu lên uống, nước ngọt thuận theo xương hàm chảy xuống, bị cậu ta tùy ý dùng mu bàn tay lau đi.

Tôi hút sữa chua, bỗng nhiên mở miệng hỏi:

"Lục Diệc Từ."

"Ừ?" Thiếu niên nhấc mí mắt lên nhìn tôi.

"Nếu có một ngày không thấy tôi nữa, cậu sẽ nhớ tôi chứ?"

Đột nhiên quăng ra một câu hỏi thương cảm khiến cho bầu không khí bắt đầu trở nên có chút kỳ lạ.

Thiếu niên nghi hoặc nhìn chằm chằm tôi.

"Cho dù là đơn giản hỏi một câu "Ba tôi đâu?"

Lục Diệc Từ: "..."

"Tôi nói này, Nhan Khinh Nguyệt."

Khóe môi thiếu niên khẽ nhếch, ngữ điệu miễn cưỡng nói:

"Cậu cẩn thận nghĩ xem, túi đồ ăn vặt to đùng này, là ba ba đây mua cho cậu, làm người ít nhất phải có lương tâm."

Ánh nắng buổi chiều rất chói mắt, tôi hơi híp mắt lại.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...