Hôm Nay, Nữ Sát Thủ Cũng Muốn Ch.ết - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:46:34
Lượt xem: 1,364

01.

 

Giờ phút này, tôi đang đứng trong đại viện vương phủ, mặt trời chói chang treo trên cao, chiếu đến mức đầu óc choáng váng.

 

Hôm nay là tiệc sinh nhật của Lâm vương – Chu Tử Diệp, nữ chính Liễu Tiểu Mãn đang bưng từng món ăn từ phòng bếp lên.

 

Một câu chuyện tình sến súa giữa vương gia lạnh lùng và cô nàng đầu bếp đáng yêu, theo nguyên tác, tình tiết này thuộc chương một: Vương gia Chu Tử Diệp bị ám sát, Liễu Tiểu Mãn đang bưng thức ăn ở bên cạnh liền lao ra đỡ cho hắn một đao, thế là vị vương gia cao cao tại thượng kia đã yêu nàng đầu bếp đáng yêu dũng cảm.

 

Vấn đề là, bản thân nữ sát thủ như tôi đây lại chẳng muốn làm thế chút nào.

 

Là một công dân lương thiện, tuân thủ pháp luật của thế kỷ 21, chuyện đ.â.m người khác vượt xa giới hạn chịu đựng về tâm lý của tôi. Hơn nữa, tôi còn bị chứng sợ máu, hồi cấp 3, lúc thầy giáo dạy Sinh học mổ động vật cho cả lớp xem, vừa mới đưa d.a.o xuống, tôi đã ngất xỉu, tiếng xe cứu thương vang vọng khắp trường học.

 

Ai thích làm sát thủ thì làm, chứ tôi thì không.

 

May mà thời điểm tôi xuyên không, vụ ám sát vẫn chưa xảy ra, nhân lúc đám thị vệ vương phủ chưa chú ý, tôi chuồn lẹ...

 

Khoan đã.

 

Tôi chạm mắt với một tên thị vệ vương phủ.

 

Sao hắn ta lại nhìn tôi?

 

Tôi chuyển tầm mắt sang hướng khác – sao tất cả thị vệ vương phủ đều đang nhìn tôi?

 

Theo ánh mắt của bọn họ, tôi cúi xuống nhìn bản thân.

 

Một thân áo đen, đấu lạp đen, tay cầm trường đao, sát khí ngút trời.

 

Lập tức quỳ lạy tác giả.

 

Bạn ơi, tôi hiểu bạn muốn thúc đẩy tình cảm nam nữ chính, nhưng mà bạn có thể nào suy xét đến tính hợp lý một chút được không? Giữa ban ngày ban mặt, một tên sát thủ ăn mặc như thế này, sợ người ta không nhận ra là sát thủ hay sao?!

 

“Bảo vệ Vương gia!” Đội trưởng thị vệ dẫn đầu quát lớn, tất cả thị vệ rút đao, còn bản thân gã đã xông về phía tôi.

 

Tôi nhớ trong truyện có nhắc đến, tên đội trưởng thị vệ này tên là Hắc Ưng, là cao thủ số một Đại nội, Ưng trảo công xuất thần nhập hóa, có thể dùng năm ngón tay bóp nát đao của đối thủ. Giờ phút này, hắn ta từ trên đình cao nhào xuống, trường bào bay phấp phới trong gió, hệt như một con đại bàng đen mang theo bóng ma tử vong.

 

Toang rồi, tôi là người xuyên không c.h.ế.t nhanh nhất lịch sử.

 

Tạm biệt mẹ, tối nay con phải ra khơi...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hom-nay-nu-sat-thu-cung-muon-chet/chuong-1.html.]

Tôi nhắm mắt lại.

 

“RẦM!”

 

Tôi mở mắt, không dám tin vào những gì mình đang thấy - Vừa nãy, khi Hắc Ưng xông đến trước mặt, tôi giãy giụa trong tuyệt vọng, vung tay lên, định che đầu lại.

 

Thế mà, cao thủ số một Đại nội lại bị tôi tát bay ra ngoài, đập vào bức tường đằng xa, hắn ta ngã dúi dụi xuống đất, con đại bàng đen mang theo hơi thở tử vong trong phút chốc biến thành một con gà đất ủ rũ.

 

Tôi kinh ngạc nhìn hai bàn tay mình - rõ ràng tôi không hề dùng sức.

 

Càng nhiều thị vệ lao về phía tôi, mà tôi lại dễ dàng hất tung từng người một, hất rồi hất, đột nhiên tôi hiểu ra.

 

Không phải đám thị vệ vương phủ quá gà mờ, mà người cứu nam chính nhất định phải là nữ chính, vì để hợp lý hóa logic này, võ công của nữ sát thủ đành phải bị thiết lập đến mức không ai địch nổi - cho nên đám thị vệ vương phủ mới không ai cản nổi cô ta, cô ta mới có thể xông đến trước mặt Chu Tử Diệp.

 

Xuyên qua bóng dáng của đám thị vệ đang bay tứ tung, tôi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kinh hoàng của Liễu Tiểu Mãn - Đừng có mà sợ hãi! Vì tình yêu của cô, tác giả đã thiết lập tôi thành Iron Man + Hulk rồi đấy!

 

Nhưng tôi thật sự không muốn đ.â.m cô đâu!

 

Hơn nữa sau khi đ.â.m cô, một nhân vật quần chúng như tôi thì còn kết cục tốt đẹp gì nữa...

 

Làm sao để giữ được mạng nhỏ đây? Làm sao để giải thích việc tôi ăn mặc như thế này xông vào vương phủ còn đánh đập thị vệ vương phủ?

 

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi nảy ra một ý tưởng.

 

Hất văng tên thị vệ cuối cùng, tôi quỳ một gối xuống.

 

“Dân nữ bái kiến Vương gia.”

 

Tiếng bước chân vang lên, vạt áo gấm dần hiện ra trước mặt tôi, mùi long diên hương đặc trưng của hoàng gia lan tỏa đến chóp mũi.

 

Có thị vệ ngăn cản hắn ta: "Vương gia cẩn thận! Coi chừng có bẫy!"

 

Tuy nhiên, Chu Tử Diệp phất tay, thản nhiên nói.

 

“Võ công nàng ta cao cường đến mức này, muốn g.i.ế.c ta thì đâu cần phải dùng thủ đoạn hèn hạ.”

 

Đám thị vệ đành phải lùi sang một bên, Chu Tử Diệp bước đến trước mặt tôi, tôi biết, hắn đang chờ tôi giải thích.

 

“Dân nữ Lục Tiểu Song, từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, vì trời sinh thần lực nên được sư phụ thu nhận, học võ mười mấy năm, một tháng trước, sư phụ qua đời, trước lúc lâm chung dặn dò tôi đến đầu quân cho Vương gia.”

 

Tên thì lấy từ miếng ngọc bội có khắc chữ “Song” trên người tôi, còn lại đều là bịa ra đấy. Quả không hổ là người đã đọc không ít tiểu thuyết, tôi âm thầm tán thưởng năng lực bịa chuyện của bản thân.

Bình luận

6 bình luận

Loading...