Hôm Nay Có Rượu Hôm Nay Say - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-04 12:15:45
Lượt xem: 2,351

Cả đời này, ta không ngờ mình có thể gặp lại khuôn mặt này.

 

Hôm nay Tống Thầm có vẻ hơi khác thường.

 

Mũi ngửi thấy mùi rượu.

 

Ta hiểu ra trong lòng, lặng lẽ nắm chặt góc áo của mình.

 

Hắn vốn không uống được rượu, đêm nay có thể đến lãnh cung, chắc chắn là đã say.

 

Tống Thầm nắm lấy cổ tay ta, ta muốn rút tay về.

 

Hắn ngồi bên cạnh ta, không chịu buông tha: "Rốt cuộc nàng đang gọi ai?!"

 

Dáng vẻ này của hắn khiến ta không khỏi nhớ đến năm xưa.

 

Trước kia, mỗi khi Tống Thầm ghen tuông, cũng đều như thế này, thích nắm lấy cổ tay ta, khổ sở truy hỏi rốt cuộc là ai.

 

Ta không nói gì.

 

Hắn không vui.

 

"Úy Trì Thiện, nàng đúng là cứng đầu, dám tự xin phế hậu?"

 

"Sao nào, xin lỗi trẫm một tiếng, khó đến vậy sao?"

 

Ta hít mũi.

 

Một lúc lâu sau, ta mới mở miệng.

 

Giọng nói như bị nước ngâm, thấm đẫm sự tủi thân.

 

"A Thầm, ta không còn cha nữa rồi."

 

"Trong cung này... ta chỉ còn mỗi chàng."

 

Quả nhiên, đôi mắt dữ tợn của Tống Thầm khựng lại.

 

Đã lâu rồi ta không gọi hắn là "A Thầm."

 

Người đó đột nhiên dùng sức ôm ta vào lòng, như thể muốn nhận lỗi.

 

Giống như trước đây.

 

Nhưng, cửu ngũ chí tôn sao có thể sai được.

 

Hơi thở của Tống Thầm run lên nhẹ nhàng.

 

"Thiện Thiện... đừng khóc."

 

Hắn có vẻ hơi sốt ruột, lại vì say khướt nên nói không rõ:

 

"Trẫm vẫn luôn nghĩ rằng, nàng đã chống đối trẫm nhiều lần như vậy, trước mặt nhiều người như vậy phạt nàng, trẫm hẳn phải rất vui."

 

"Nhưng không phải."

 

"Tối hôm đó, A Chân muốn trẫm lập nàng ấy làm hậu, làm trẫm phiền lòng."

 

"Trẫm chỉ muốn có nàng làm hoàng hậu, không muốn đưa cho người khác."

 

"Thiện Thiện... nàng có trách trẫm không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hom-nay-co-ruou-hom-nay-say/chuong-12.html.]

 

Đến lúc này ta mới hiểu ra.

 

Hóa ra tối hôm đó, Tống Thầm đập vỡ nghiên mực, lại là vì chuyện này.

 

Ta rất muốn cười nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:

 

"A Thầm, thật ra mấy ngày nay ta đã nghĩ rất nhiều. Ta trách chàng, oán chàng nhưng chưa bao giờ đứng ở góc độ của chàng mà suy nghĩ."

 

"Chàng trước hết là hoàng đế, sau mới là phu quân của ta."

 

"Hai năm trước khi chàng đăng cơ, nhà họ Úy Trì đã nên giao lại binh phù để chàng yên tâm."

 

Ta vòng tay ôm lấy eo Tống Thầm.

 

"Chuyện đã đến nước này, ta không thể cứu vãn được gì nữa."

 

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

"Cha đã mất... những người còn lại, cứ để họ làm thường dân được không?"

 

Ta nức nở, ôm chặt lấy hắn.

 

"A Thầm, ta không trách chàng."

 

"Giá mà có thể trở về như trước... thì tốt biết bao."

 

Đối mặt với một ta nhu thuận và yếu đuối như vậy, hắn dường như rất vui.

 

"Được, Thiện Thiện."

 

"Chúng ta chắc chắn có thể trở về như trước! Chúng ta cùng nhau về xem con ngựa màu đỏ rực của nàng, rồi về xem lại ngôi nhà trước kia của chúng ta..."

 

"Chúng ta làm lại từ đầu."

 

Tống Thầm vẫn đắm chìm trong hồi ức, tiến lại gần hôn tay ta.

 

Sự thân mật như vậy không khác gì một con rắn độc bò lên sống lưng ta.

 

Trong nháy mắt, cảm giác buồn nôn ghê tởm lại ùa về.

 

Tống Thầm cởi bỏ thắt lưng, đè lên ta.

 

Ta biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

 

Chỉ là...

 

Ta vô thức nhìn lên xà nhà.

 

Một mảng đen kịt.

 

Ta không nhìn rõ Nguyên Kinh Ngọc có đang ngồi đó không.

 

Ta cũng không nhìn rõ, bây giờ hắn đang có biểu cảm gì.

 

Hắn sẽ cảm thấy dáng vẻ này của ta... rất hèn hạ sao?

 

Ta quay mặt đi, nước mắt lặng lẽ thấm vào gối.

 

Ta nghe thấy trong sâu thẳm trái tim mình, dường như có một giọng nói đang nói:

 

Đừng nhìn.

 

Nguyên Kinh Ngọc, cầu xin ngươi, đừng nhìn thấy ta ti tiện như vậy.

Bình luận

10 bình luận

  • Mấy bộ cổ đại nì lúc nào cũng thơm. Nhà dịch chọn truyện hay quá :_)

    Kiến 🐜 1 tháng trước · Trả lời

  • Tính ra cũng tương đối HE mà tui rầu héo ruột rớt nước mắt 🥲

    Rouge2011 1 tháng trước · Trả lời

  • truyện hay nma cái kết cứ man mác buồn, dù sao cũng coi như là kết đẹp rồi tuy vì âm dương cách biệt nên họ không đến được với nhau nhưng mà nhờ đó họ mới gặp được nhau hic cảm ơn ad đã dịch truyện mượt mà có tâm như vậy ạ

    Hương Neko 1 tháng trước · Trả lời

  • Họ không phải không yêu nhau. Họ chính là không thể…

    YenEdo 1 tháng trước · Trả lời

  • Huhu kết vừa đẹp mà cũng vừa thương

    mchuu 1 tháng trước · Trả lời

Loading...