Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hôm Nay Bạn Ăn Gì ? - 9

Cập nhật lúc: 2024-08-11 21:32:43
Lượt xem: 84

9.

Sau khi một lần nữa điều khiển nhân vật game để đạt được kết cục biến thái của con quái vật ăn thịt người, tôi cảm thấy hơi chán, liếc nhìn thời gian mới nhận ra đã trôi qua hơn hai mươi phút.

Làm ơn, sao lấy đồ ăn lại lâu thế?

Tôi nhíu mày, tắt game, theo phản xạ định gọi điện thoại hỏi.

Nhưng ngay trước khi ấn nút gọi, không biết sao lại đổi sang nhắn tin qua WeChat.

'Chị sao vẫn chưa về?'

Tin nhắn vừa gửi đi, bên kia nhanh chóng hiện chữ “đang nhập”, không lâu sau, tôi nhận được hồi âm.

Hạt Dẻ Rang Đường

‘Em gái, chị bị trật chân, giờ hình như không đi được’

‘Em có thể xuống đón chị được không?’

‘Bị trật chân á?’

Tôi nhíu mày chặt hơn.

‘Sao giờ mới nói?’

‘Ngồi yên đừng động, em sẽ đến ngay.’

Tôi nhét điện thoại vào túi, định mở cửa ra ngoài, nhưng khi tay đặt lên chốt an toàn, tôi lại cảm thấy dưới chân có lực kéo.

Tôi cúi xuống nhìn.

Chiêu Tài đang dùng hai chiếc răng nanh không sắc nhọn lắm để ngoạm chặt ống quần của tôi, dùng thân hình nặng nề cố gắng kéo tôi lùi lại.

Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ.

Mặc dù Chiêu Tài thường có chút bướng bỉnh, nhưng chỉ cần không chọc giận nó, nó hầu như không bao giờ cắn người.

“Buông ra, Chiêu Tài.”

“Tao còn phải đi tìm mẹ của mày, chúng ta chơi sau nhé.”

Tôi kéo ống quần, không chỉ không kéo ra được, mà Chiêu Tài còn ngoạm chặt hơn.

Tôi không dám dùng quá nhiều lực, sợ làm nó bị thương, đành phải chấp nhận ngồi xuống, dự định dùng tay mở miệng nó ra để giải cứu ống quần.

Nhưng chính khi tôi ngồi xuống, tôi phát hiện có điều gì đó không ổn.

Dưới chân tôi có một cái bóng, nhưng đó không phải là cái bóng của tôi và Chiêu Tài.

Mà là cái bóng kéo dài từ khe cửa.

Vừa nhận ra điều này, một cảm giác lạnh lẽo từ chân tôi lan tới tim.

Tôi nín thở, dùng tay chống đất, từ từ cúi người xuống, cho đến khi mặt tôi chạm vào sàn lạnh.

Dù chỉ là động tác đơn giản, lòng bàn tay và trán tôi lại toát một lớp mồ hôi mỏng vì căng thẳng.

Qua khe cửa rộng ba bốn centimet, tôi nhìn thấy một đôi chân.

Chủ của đôi chân đó đang đi đôi giày vải đen, với những gân xanh nổi bật trên bắp chân trần.

Đó là một người đàn ông, tôi hoàn toàn chắc chắn.

Là một người đàn ông vạm vỡ, điều này có nghĩa là nếu bị hắn kẹp chặt, tôi sẽ không có chút cơ hội phản kháng nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hom-nay-ban-an-gi/9.html.]

Và lúc này, hắn đang đứng lặng lẽ sau cửa, như một thợ săn chờ con thỏ tự đ.â.m đầu vào cọc.

Hắn vào lúc nào, cả tôi và chị tôi đều không hề hay biết.

Đúng rồi, chị gái!

Tôi vội rút điện thoại ra, xem lại nhiều lần tin nhắn của chị gái, cuối cùng phát hiện ra điều không ổn.

Chị tôi có tính cách yếu ớt, hay nhõng nhẽo và thích làm nũng.

Vì vậy từ nhỏ đến lớn, chị ấy không bao giờ gọi tôi là “em gái” và cũng không bao giờ sử dụng cách xưng hô như vậy.

Nếu những lời này không phải do chị gái gửi, thì chỉ có thể là… người đàn ông ngoài cửa!

Hắn đang cố gắng dụ tôi ra ngoài.

Tôi gần như không dám tưởng tượng, nếu tôi vừa rồi mở cửa, thì cảnh tượng địa ngục gì sẽ chào đón tôi.

Cảm giác hoảng sợ ập đến như sóng lớn.

Tôi siết chặt lòng bàn tay để tự trấn tĩnh lại.

Tôi nhận ra, tôi đã quá lâu không phát ra tiếng động.

Tôi phải làm gì đó, không thể để người đàn ông ngoài cửa biết rằng tôi đã phát hiện ra hắn, mà cũng không thể ra ngoài.

Có rồi, tôi rút điện thoại ra.

‘Chị ơi, chị đang ở đâu vậy?’

‘Có phải chị bị ngã ở cái đình hóng gió không?’

‘Có mấy đứa trẻ ở đó ném bi thủy tinh chơi, đáng lẽ em phải nhắc chị cẩn thận hơn.’

Không ngoài dự đoán, bên kia nhanh chóng phản hồi.

‘Ừ ừ, em đến chưa?’

‘Nhanh lên, chị sợ quá.’

Dính câu rồi, tôi hơi thở phào nhẹ nhõm.

‘Chị, chị lừa em đúng không ?’

‘Chị không nhớ là từ cửa sổ phòng ngủ có thể nhìn thấy bên dưới sao?’

‘Chị muốn em gặp bạn trai của chị, để nói tốt cho anh ấy phải không?’

‘Em nói cho chị biết, không có cửa đâu, là chị tự đồng ý chia tay.

‘Em sẽ không xuống dưới đâu.’

Tin nhắn gửi đi xong, tôi lại mở game, cố tình để âm lượng ở mức tối đa.

Làm xong tất cả, tôi cẩn thận áp tai vào cửa.

Bên ngoài không có động tĩnh.

Vậy là, chúng tôi cứ giữ im lặng như vậy trong nửa phút, tôi không thể chịu nổi nỗi sợ hãi về điều chưa biết, lại một lần nữa nằm sấp xuống.

Lần này, tôi nhìn thấy một khuôn mặt.

 

Loading...