Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hôm Nay Bạn Ăn Gì ? - 6

Cập nhật lúc: 2024-08-11 21:30:25
Lượt xem: 109

6.

Cảnh sát đến nhanh hơn tôi tưởng.

Hiện trường nhanh chóng được phong tỏa. 

Sau khi tôi kể sơ lược tình hình và cúp máy với chị gái, một nữ cảnh sát đã tiến đến gần tôi.

"Chào cô, có phải cô là người đã gọi báo cảnh sát không?"

Tôi gật đầu.

Nữ cảnh sát trông rất nghiêm túc, bởi vì những vụ án p.h.â.n x.á.c luôn gây ra ảnh hưởng cực kỳ xấu.

"Được rồi, mời cô đi theo tôi."

Nữ cảnh sát dẫn tôi đến chỗ một viên cảnh sát nam trung niên, có vẻ là cấp trên của cô ấy. Ông ta đang ngồi xổm xuống hỏi người phụ nữ kia về sự việc.

Có lẽ vì quá hoảng loạn, người phụ nữ ngồi bệt xuống đất, trở lại trạng thái điên loạn như lúc trước. 

Ngoài việc lặp đi lặp lại những câu nói mà cô ấy đã nói khi gặp tôi, cô ấy chỉ run rẩy liên tục.

Không thu được thông tin hữu ích, viên cảnh sát trung niên đứng dậy, bắt tay với tôi.

"Chào cô, tôi là Hoàng Văn Phương, đội trưởng đội điều tra hình sự của thành phố Thanh Hải."

"Phiền cô kể lại tình huống vừa rồi được không?"

"Tôi cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Lúc đó tôi ở trên lầu, nghe thấy một tiếng thét, liền xuống dưới và thấy cảnh tượng này."

"Tôi nghĩ có thể là do lũ mèo hoang bị thu hút bởi mùi m.á.u tanh, đến lục lọi thùng rác và lôi những mảnh t.h.i t.h.ể ra, đúng lúc người phụ nữ này bắt gặp."

Tôi thành thật trả lời và đưa ra suy đoán của mình.

"Nghe thấy tiếng hét khi đang ở trên lầu?" 

Hoàng Văn Phương lặp lại lời tôi, giọng có chút do dự. 

"Cô nghĩ mình có tai thính như vậy sao?"

Khi tôi vừa định nói gì đó, một cảnh sát trẻ đứng bên cạnh đột nhiên châm chọc tôi.

"Phương Ngôn, sao cậu lại nói như thế?" Hoàng Văn Phương quát lên.

Phương ngôn im lặng, nhưng ánh mắt cậu ta nhìn tôi đầy sự nghi ngờ và dò xét. 

Tôi không để tâm.

Hiện trường chỉ có hai người chúng tôi, và người phụ nữ kia thì thần trí không rõ ràng, nên việc họ coi tôi là nghi phạm hàng đầu cũng là điều dễ hiểu.

Tôi nhẹ nhàng giải thích, "Nhà ở đây cách âm không tốt, mà cô ấy lại hét rất to nên tôi nghe thấy."

Phương Ngôn không dễ dàng buông tha, tiếp tục truy vấn, 

"Nghe tiếng hét giữa đêm, phản ứng bình thường của người ta là trốn đi chứ không phải xuống kiểm tra. Tại sao cô lại chọn cách xuống đây?"

"Hơn nữa, khi thấy thi thể, cô lại tỏ ra rất bình tĩnh, như thể đã quen với những cảnh tượng như vậy."

Tôi đáp lại, "Chị gái tôi ra ngoài khoảng một tiếng trước, nghe thấy tiếng động, tôi lo chị ấy gặp chuyện nên mới xuống xem."

"Còn về chuyện bình tĩnh, thưa cảnh sát, anh nhìn đi, chân tôi đang run như bị Parkinson đây này, bình tĩnh thế nào được chứ?" 

Tôi giải thích thêm và phối hợp bằng cách chỉ vào đôi chân đang run rẩy của mình.

"Tại sao chị gái cô lại ra ngoài vào giữa đêm như vậy?" 

Hoàng Văn Phương bất ngờ ngắt lời, tiếp tục hỏi.

"Chị ấy ra ngoài để gặp bạn trai..." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hom-nay-ban-an-gi/6.html.]

Tôi vừa nói xong nửa câu thì như có phép màu, chị tôi vội vã chạy đến, nắm lấy tay tôi và nhìn từ đầu đến chân.

"Có chuyện gì thế? Em nói trên điện thoại không rõ ràng, em không sao chứ?"

"Người gặp chuyện không phải em." 

Tôi chỉ tay về phía những chiếc túi nhựa đen trên mặt đất.

Chị tôi thở phào nhẹ nhõm. 

Hạt Dẻ Rang Đường

"Em không sao là tốt rồi."

Tôi đáp một tiếng "ừ" rồi quay sang nhìn Hoàng Văn Phương. 

"Thưa cảnh sát, bây giờ anh có thể tin rồi chứ?"

Ông ấy không trả lời, nhưng Phương Ngôn lại nhỏ giọng lẩm bẩm, "Ai biết được cô ấy có phải là đồng phạm của cô không."

"Anh có ý gì?" 

Sắc mặt tôi lập tức trở nên nghiêm trọng.

Nghi ngờ tôi thì không sao, nhưng kéo chị tôi vào cuộc, với tôi, đó chẳng khác nào đụng vào chỗ đau.

"Chẳng lẽ tôi phải hoảng loạn như người phụ nữ kia thì mới được coi là bình thường sao?"

Thấy tôi tức giận, viên cảnh sát trung niên ngay lập tức nghiêm khắc cảnh cáo Phương Ngôn.

"Phương Ngôn! Hãy cư xử cho đàng hoàng. Nếu cậu không biết thế nào là lịch sự, thì nên sớm cuốn gói về nơi cậu đến!"

Phương Ngôn quay đầu sang hướng khác,

Một góc mắt tôi chợt nhìn thấy điều gì đó, cơ thể tôi lập tức quay về hướng tầng ba. 

Từ vị trí này nhìn qua, đúng là đối diện với cửa sổ phòng ngủ của nhà chúng tôi. 

Đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, và trong khoảnh khắc lóe lên, tôi dường như thấy một bóng đen lướt qua. 

Tôi nheo mắt lại để nhìn rõ hơn, nhưng trên ban công chẳng có gì cả.

Có phải tôi đã nhìn nhầm không? Cảm giác bất an trong lòng tôi ngày càng nặng nề.

"Được rồi, ba người vui lòng đi theo tôi một chuyến, cần phải lập biên bản." 

Hoàng Văn Phương không để ý đến sự khác thường của tôi, ông đứng dậy và nói với tôi và chị tôi.

Tôi không có ý kiến gì, nhưng chị tôi thì hơi khó chịu. 

"Quá xui xẻo."

Trên xe cảnh sát, chị tôi lẩm bẩm. 

"Không sao đâu, chắc sẽ về sớm thôi." 

Nhận thấy sự không hài lòng của chị ấy, tôi vỗ nhẹ lên lưng chị để chuyển chủ đề.

"À, bạn trai của chị đâu rồi?"

Nhớ lại lý do chị ra ngoài, tôi hỏi.

"Anh ấy nghe thấy có chuyện xảy ra, sợ bị liên lụy nên đã đi trước rồi."

"Em đã nói anh ta không đáng tin, sao chị vẫn cố gắng ở bên anh ta."

Nghe vậy, tôi càng thêm không ưa bạn trai của chị.

"Sau khi chuyện hôm nay xong, chị phải chia tay anh ta ngay."

Chị tôi có vẻ biết mình sai, không bênh vực anh ta nữa, chỉ im lặng gật đầu, ánh mắt lóe lên chút hy vọng khó nhận thấy.

Loading...