Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hôm Nay Bạn Ăn Gì ? - 3 + 4

Cập nhật lúc: 2024-08-11 21:28:51
Lượt xem: 129

3.

"Ăn đi, ăn đi, lũ nhóc tham ăn."

Chủ đầu tư khu này là một đại gia nổi tiếng trong vùng, gia đình kinh doanh bất động sản, rất chịu chi cho đất đai.

Vì vậy, hầm để xe của khu này đặc biệt lớn, chiếm diện tích gần nghìn mét vuông, bốn phía nối liền nhau, có đến hơn hai mươi cổng ra vào, ai không quen thuộc đi vài bước là sẽ bị lạc ngay.

Vì được xây dựng dưới lòng đất, nên vào mùa hè, hầm rất rộng rãi và mát mẻ, nhiều đứa trẻ thích chạy nhảy, chơi trốn tìm ở đây.

Đi qua một đoạn đường ngoằn ngoèo, có thể thấy một cánh cửa nhỏ, chỉ cao đến nửa người, ít ai chú ý đến.

Bên trong là một đoạn cầu thang dang dở, phía dưới bóng tối là nơi trú ngụ của một đám chó con.

Chúng bé xíu, chưa bằng bắp chân tôi.

Nếu không tình cờ nghe thấy tiếng kêu, có lẽ cả đời này tôi sẽ không phát hiện ra.

Sau khi chúng kêu lên vài tiếng khi thấy tôi, tôi thường xuyên đến đây để cho chúng ăn.

Lần này khi tôi đến, con ch.ó mẹ cũng ở đây.

Tôi đẩy cửa, cúi người bước vào, nó dừng động tác l.i.ế.m lông cho con, ngẩng đầu nhìn tôi.

Đôi mắt của chó hoang luôn chất chứa nỗi buồn sâu thẳm, như một vũng mực không bao giờ tan, khiến người ta không khỏi động lòng thương cảm.

Tôi nghĩ, có lẽ vì chúng không có nơi nào để trở về, giống như tôi và chị ngày xưa.

Tôi rải vòng quanh những mẩu nội tạng và xương thừa, rồi ngồi xuống, xoa đầu nó.

“Phải ăn hết nhé, như vậy mới có nhiều sữa cho con.”

Nó dường như hiểu, l.i.ế.m tay tôi một cái rồi mới cúi xuống ăn.

Sau khi làm xong mọi việc, tôi ở lại chơi với chúng một lúc rồi mới đứng dậy rời đi.

Về nhà thấy cửa mở hé, lòng tôi bỗng thót lại.

Lúc nãy ra ngoài lại quên đóng cửa rồi.

Tôi vội vàng nhìn xuống, không ngoài dự đoán, đầu của con mèo Chiêu Tài đã lén lút thò ra nửa cái đầu.

May mắn thay, nó chưa kịp chạy ra ngoài.

Tôi lập tức nắm chặt gáy nó, tức giận chỉ tay vào nó.

“Mày muốn ra ngoài làm mèo hoang à? Tao nói cho mày biết, mèo như mày chỉ biết làm loạn trong nhà, ra ngoài không có gì mà ăn đâu.”

Có lẽ nhận ra lỗi của mình, nó rụt cổ lại, không còn cào cấu tôi, ngoan ngoãn một cách đáng ngạc nhiên.

Chiêu Tài là con mèo chị tôi mua với giá 200 tệ, lúc đó tưởng là mèo bệnh.

Không ngờ giờ đây đã béo ú, lông xù xì đầy người.

Nhưng nó có vẻ thấy cuộc sống quá thuận lợi, thiếu cảm giác kích thích, cứ có cơ hội là muốn chạy ra ngoài trải nghiệm thế giới bên ngoài, đã bị bắt lại vài lần mà vẫn không biết sửa đổi.

Tôi và chị tôi đều không có cách nào với nó, chỉ có thể chặn tất cả lối ra vào trong nhà, nhưng đôi khi vẫn có sự lơ đễnh, như bây giờ.

Tôi không quá để tâm.

Sau khi giáo dục xong, tôi tiện tay nhốt nó vào phòng ngủ, xem thử nó còn cách nào để chạy loạn nữa không.

4.

Chị tôi đang đắp mặt nạ trước gương, còn tôi thì dựa vào khung cửa bên cạnh, định đợi chị ấy xong để xử lý vết bẩn dính trên tay.

Chị ấy nhìn thấy tôi toàn thân dơ bẩn trong gương, liền tỏ vẻ không hài lòng.

“Lần sau em cho chó ăn đừng có làm bẩn như thế được không? Giặt đồ mệt lắm đấy.”

“Ê này, chị gái tốt của em, chẳng phải em sợ xương to quá dễ mắc vào cổ chó con, nên mới phải băm nhỏ ra sao.”

Tôi giơ tay lên, tỏ vẻ rất vô tội.

“Thôi được rồi, được rồi.”

“Dù sao nhà cũng chỉ có hai chị em mình, em đi nhà vệ sinh khác đi.”

“Bà nội không có ở nhà à? Chưa về sao?”

Chị ấy liếc tôi một cái.

“Em không phải rõ rồi còn hỏi.”

“Tối qua bà nội vừa cãi nhau với chúng ta còn gì.”

“Với tính cách của bà nội, chắc giờ này đã ở quê nhà ngủ ngon lành rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hom-nay-ban-an-gi/3-4.html.]

Nói đến đây, tôi đứng thẳng người lên, hỏi một câu tôi đã nghĩ từ lâu.

“Chị nói xem, sao bà nội không thể thay đổi được nhỉ?”

“Mỗi lần không vừa ý, bà nội lại trút giận lên chúng ta.”

"Chuyện đó ai mà biết được chứ."

Chị ấy nhún vai, tiếp tục đổ tinh chất lên mặt.

"Bao nhiêu năm qua bà nội vẫn sống như vậy, bây giờ bảo bà nội thay đổi, thật khó mà thay đổi được."

"Thôi được, nhưng cũng không quan trọng lắm."

Tôi thản nhiên nói. Chị gái cũng chẳng mấy bận tâm, quay đầu lại bắt đầu nói về anh bạn trai có mái tóc giống Kappa của mình.

"Một lát nữa anh Minh tan làm, chị phải chuẩn bị thật xinh đẹp, để làm anh ấy mê mệt."

Tôi khẽ cười mỉa, trêu chọc chị.

"Em nghĩ là chị không mặc gì đến gặp anh ta, còn hiệu quả hơn là dành thời gian chăm chút và trang điểm."

"Anh ta ngày nào cũng hẹn chị vào buổi tối, chị không biết anh ta có ý đồ gì sao?"

"Rắc."

"Ê đừng nói vậy mà, anh Minh chỉ là tan làm muộn thôi."

"Cạch."

Có lẽ do xem nhiều phim trinh thám hồi hộp, tôi trở nên đặc biệt nhạy cảm với những âm thanh ban đêm.

Tiếng động lại vang lên từ phòng khách, lần này là âm thanh của một chiếc túi nhựa bị dẫm lên, tôi chắc chắn mình không nghe nhầm.

Tôi bất ngờ nắm lấy tay chị gái, ra hiệu cho chị ấy đừng nói gì, rồi nghiêng tai lắng nghe cẩn thận.

Nhưng ngay lúc này, xung quanh lại trở nên kỳ quái và im ắng lạ thường.

Không khí lạnh lẽo bất ngờ bao trùm.

Trong đầu tôi chợt hiện lên những vụ cướp đột nhập, g.i.ế.c người sau khi cưỡng hiếp, khiến tôi càng thêm lo lắng.

Tôi nhìn chị gái, dùng khẩu hình miệng hỏi chị ấy.

"Khi nãy em ra ngoài, không khóa cửa, liệu có ai vào nhà không?"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, chị liền biến sắc, im lặng lắc đầu. 

Vừa rồi chị ấy vẫn đang ở trong phòng ngủ chơi máy tính bảng, hoàn toàn không để ý có động tĩnh gì bên ngoài.

Hạt Dẻ Rang Đường

Tôi dùng ánh mắt trấn an chị gái, rồi nín thở, cẩn thận nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Phòng khách không bật đèn, tối om, chỉ có vài tia sáng lẻ loi từ bên ngoài rọi vào, lờ mờ chiếu lên một phần chiếc sofa.

Không có gì cả.

Tôi vẫn không dám lơ là cảnh giác, vì bóng tối là lớp ngụy trang tốt nhất, nó có thể dễ dàng che giấu một bóng người.

Tôi cẩn thận quét ánh nhìn khắp phòng khách, từ từ hạ tầm mắt xuống, và bất chợt, tại góc hành lang, bên cạnh một chiếc bình hoa...

Tôi nhìn thấy một đôi mắt, lơ lửng không cao lắm so với mặt đất.

"Meo~"

Toàn thân tôi thả lỏng.

"Là Chiêu Tài."

Chiêu Tài luôn thích chạy quanh phòng khách, leo trèo khắp nơi, làm ra tiếng động cũng là chuyện bình thường.

Thật may chỉ là một phen hoảng hốt vô ích.

Chị thở phào một hơi dài, rồi quay lại đánh tôi một cái vì bực tức.

"Em chỉ biết dọa chị thôi."

Tôi gãi đầu, nhỏ giọng phản bác.

"Em chỉ đề phòng thôi mà, dù sao trong nhà chỉ có hai chị em mình."

"Nếu thực sự có người vào, chúng ta tiêu đời mất."

"Nếu có ai đó thật, hắn cũng sẽ g.i.ế.c chị trước."

Chị ấy lườm tôi một cái rồi quay vào phòng ngủ.

"Em biết lỗi rồi mà, đừng giận nữa."

Tôi cúi đầu nhận lỗi, rồi lẽo đẽo theo sau chị ấy vào phòng ngủ.

Loading...