Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hồi Môn - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-24 20:04:32
Lượt xem: 1,975

Ông chú tư và mọi người tức giận mắng.

 

Ngay lúc đó, từ hố mộ bỗng chui ra một đàn chuột, đông như nước lũ tràn vào đám người.

 

Hiện trường lập tức hỗn loạn, người dân la hét chạy tán loạn, nhanh chóng bị chuột ép lại trung tâm không còn đường thoát, một số người đã bị chuột phủ kín, bị cắn xé đau đớn, tiếng hét vang khắp núi.

 

Tôi ngồi dưới đất, nhìn đám người đau khổ cười lớn.

 

"Làng ta từng bỏ rơi bao nhiêu người già, đây là báo ứng của mọi người!”

 

"Ông cụ cố không có oán thù với con, sao lại muốn mạng con, ông muốn tất cả chúng ta chôn cùng!"

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

 

Tôi quay về phía quan tài, nói lớn.

 

"Ông cụ cố, cháu chắt của ông đã biết nguyện vọng của ông là gì, cháu có cách tìm hài cốt của bà cố tổ, để bà được an nghỉ!"

 

Lời vừa dứt, bầy chuột lập tức yên tĩnh lại, quan tài không còn động, gió lớn cũng dừng.

 

12.

 

Tất cả mọi người đều sững sờ.

 

"Bé gái, con nói gì vậy?"

 

Trước mặt mọi người, tôi kể sơ qua về giấc mơ của mình, chỉ nói rằng ông cụ cố đã hiện về trong mơ.

 

Những người thanh niên đều không hiểu gì cả.

 

"Hang chất xương? Làng ta từ bao giờ có thứ đó? Tôi đi khắp núi này mà chẳng thấy hang nào cả."

 

Ông tôi lại nhíu mày suy nghĩ, rồi nhìn sang ông chú hai và ông chú ba.

 

"Nhiều năm trước, từ rất lâu rồi, làng lúc đó khác nhiều so với bây giờ... Quả thật có nghe về chuyện này, chắc là ở chỗ núi cao hơn."

 

"Nhưng mà, hơn bảy mươi năm trước, những hang đó đã bị san bằng rồi mà! Dùng cuốc xẻng san phẳng hết, nếu có hài cốt thì cũng bị vỡ vụn trộn lẫn vào đất đá, chứ đừng nói đến việc biết chúng đã đem đi đâu. Làm sao mà cháu tìm được?"

 

Tôi bảo người ta mang quan tài nhỏ kia đến, đặt cạnh quan tài của ông cụ cố, rồi tự mình nhảy xuống hố mộ nằm vào trong đó.

 

Tôi phải quay về thời đó, tự tay tìm lại hài cốt của bà cố tổ.

 

Những người bị chuột bao vây đều nhìn tôi chăm chú.

 

Tôi nói với ông tôi:

 

"Ông ơi, con phải ngủ một giấc trong quan tài này, nếu may mắn con sẽ sớm trở lại. Nếu con không tỉnh lại... Thì hãy chôn con cùng ông cụ cố, cũng có thể làm giảm bớt chút oán khí của ông cụ cố."

 

Trước khi trời tối, tôi phải mang hài cốt của bà cố tổ trở về, tiễn đưa ông cụ cố. Nếu không, một khi đêm đến, ông cụ cố còn ở lại trần gian, tất cả mọi người đều sẽ chết.

 

Nắp quan tài được đóng lại, tôi nhắm mắt trong bóng tối, thầm niệm trong lòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoi-mon/chuong-8.html.]

Hãy đến đi, ông cụ cố. Cụ muốn cháu làm gì, cháu sẽ hoàn thành.

 

13.

 

Mở mắt ra, một mảng tối đen.

 

Cảm giác đau đớn do rìu bổ vào đầu như dự tính không đến.

 

Tôi thở hổn hển, ngồi dậy từ trong quan tài. Lạ thật, lần này tôi không phải là bà cố tổ, mà là chính mình.

 

Xung quanh tối đen đáng sợ, tôi nhìn quanh một vòng, vẫn ở trên núi sau làng, vị trí nghĩa trang tổ tiên là một mảnh đất hoang, không có bất kỳ bia mộ nào.

 

Đúng rồi, lúc này, trong làng chưa có người già nào cần chôn cất.

 

Tôi bắt đầu chạy lên chỗ cao hơn.

 

Chạy đến vị trí hang chất xương, tôi kinh ngạc đến không thể diễn tả thành lời.

 

Quá nhiều. Cả một mặt tường núi đầy những hang động được đục ra, không biết đã có bao nhiêu cụ già bị con cháu bỏ rơi vào đó.

 

Tôi không thể nào tìm được hài cốt của bà cố tổ từ trong đó.

 

Làm sao bây giờ?

 

Tôi chợt nghĩ, có lẽ hài cốt không ở trong những hang này, nếu không cụ cố đã tìm thấy từ lâu, chẳng phải ôm mãi trong lòng suốt mấy chục năm.

 

Tôi quay đầu chạy xuống núi.

 

Vừa vào làng, tôi vấp phải thứ gì đó trên đất ngã nhào.

 

Trong làng tối om, im lặng đáng sợ. Nhìn kỹ, tôi mới thấy thứ làm tôi ngã là một cái xác chết.

 

Càng đi vào trong làng, xác c.h.ế.t trên đất càng nhiều. Xác nằm ngổn ngang, có cái thậm chí không còn nguyên vẹn.

 

Chỉ có một vài nhà còn sáng đèn.

 

Tôi tìm rất lâu, cuối cùng thấy một sân nhà giống như nơi tôi đã chạy ra, bên trong có người.

 

Không do dự, tôi đẩy cửa sân bước vào.

 

Một mùi thịt bay vào mũi.

 

Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm không lành, nhanh chóng đá tung cửa phòng bước vào.

 

Trong phòng đặt một cái nồi lớn, nước sôi sùng sục bốc khói, một khúc xương hiện rõ trong nồi.

 

Góc tường có một chiếc áo rách rưới, chính là chiếc áo tôi mặc lúc trước.

 

Cậu bé ngồi bên nồi, nuốt nước bọt hỏi người đàn ông bên cạnh: "Cha, thịt này từ đâu ra vậy?"

 

Loading...