Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hồi Môn - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-24 19:58:49
Lượt xem: 1,378

Cụ cố đã nằm vào phía trong.

 

Tôi liếc nhìn bóng dáng cụ trên giường, bừa bãi đắp chăn lên người cụ. Một góc chăn che khuất mặt cụ.

 

Ngón tay lộ ra ngoài chăn vỗ vỗ lên giường, ra hiệu cho tôi nhanh lên giường.

 

Trên tay cụ có móng tay đen dài nhọn.

 

Tôi suýt khuỵu xuống vì sợ, run rẩy nói: "Cụ cố, con không buồn ngủ, cụ ngủ trước đi, con chơi một lát."

 

Cụ cố lại vỗ giường hai lần, móng tay nhọn gần như đ.â.m thủng mặt giường. Tiếng kêu thình thịch khiến tôi sợ đến gần chết.

 

Tôi nằm sát mép giường, chỉ cần cử động chút là sẽ rơi xuống. Nghĩ lại, tôi vội nằm ngửa, liếc nhìn tình hình bên cạnh.

 

Cụ cố không có hành động gì thêm. Phòng im ắng, ngoài tiếng thở của tôi, không nghe thấy gì khác.

 

Tôi căng thẳng, cố gắng thở bằng miệng, nhưng mùi hôi thối từ bên cạnh không ngớt. Như mùi thịt thối hòa lẫn với đất, vừa hôi vừa tanh.

 

Không biết đã bao lâu, trời bên ngoài vẫn tối đen, không có dấu hiệu sáng lên.

 

Tôi chưa bao giờ thấy thời gian trôi chậm đến vậy.

 

Lúc này, chắc cụ cố đã ‘ngủ’ rồi?

 

Tôi lén lút ngồi dậy, từng chút một rời khỏi giường.

 

May mắn là giường chắc chắn, không phát ra tiếng. Tôi quay đầu nhìn, mặt cụ vẫn bị che dưới chăn, không có động tĩnh.

 

Bước đến cửa, tôi xoay chốt cửa muốn ra ngoài, nhưng phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài!

 

Chẳng lẽ đến mức phải nhốt người trong phòng, không thể rời khỏi đây sao?

 

Tôi không dám quay lại giường, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế dài ở góc phòng, mắt luôn nhìn chằm chằm đảo quanh cửa sổ và giường, không dám lơ là một giây nào.

 

5.

 

Khi mở mắt, tôi thấy mình đang nằm trên một tấm chiếu rơm rách nát.

 

Xung quanh là căn phòng cũ nát, bên kia có một cậu bé khoảng mười tuổi đang nhìn tôi.

 

Một người đàn ông trung niên bước từ ngoài cửa vào.

 

"Mẹ, nhà không còn lương thực nữa, mẹ phải lên đường thôi."

 

Tôi ngạc nhiên: "Mẹ gì chứ? Lên đường cái gì?"

 

Vừa nói xong, tôi sững lại. Giọng tôi sao lại khác thế này? Nhìn xuống tay mình, tôi thấy da tay nhăn nheo, lỏng lẻo, hoàn toàn là một lớp da già nua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoi-mon/chuong-3.html.]

 

Tôi đang ở đâu đây?

 

Người đàn ông trung niên mất kiên nhẫn: "Đừng tưởng giả điên tôi sẽ mềm lòng! Bà tự đi hay để tôi cuộn bà vào chiếu? Tự chọn đi!"

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Tôi hoàn toàn bối rối, không tin nổi vào mắt mình, từ từ bò dậy, muốn tìm một chiếc gương trong phòng.

 

Cậu bé lao tới: "Bà nội …"

 

Chân tôi không còn chút sức lực nào, loạng choạng bước vài bước, vấp phải cậu bé rồi ngã xuống đất.

 

Người đàn ông trung niên giận dữ: "Bà già độc ác, đẩy cháu trai của bà làm gì!

 

Tôi nói cho bà biết, hôm nay bà không đi cũng phải đi! Không có thương lượng gì hết!"

 

Ông ta dùng sức kéo mạnh tay tôi, tôi đau đến mức la lên, chỉ có thể liên tục hét: "Tôi không đi, tôi không đi, tôi không phải là mẹ cậu.”

 

"Gương đâu? Gương! Tôi muốn về, tôi muốn về nhà."

 

Người đàn ông trung niên nhổ một bãi nước bọt: "Điên thật rồi."

 

Tôi loạng choạng chạy ra ngoài, hét to hy vọng có ai đó nghe thấy.

 

Sau lưng, người đàn ông trung niên giận dữ gào lên: "Không được ra ngoài! Muốn hét cho cả làng nghe thấy để mất mặt tôi à?!"

 

Tôi quay lại, chỉ thấy một chiếc rìu đang ập vào mặt mình.

 

6.

 

Tôi choàng tỉnh.

 

Hóa ra chỉ là một giấc mơ! Tôi rốt cuộc vẫn ngủ quên.

 

Mắt hướng về cửa sổ, bên ngoài bắt đầu có chút ánh sáng.

 

Cuối cùng trời cũng sáng rồi!

 

Tôi nhanh chóng nhìn về phía giường. Ngay khoảnh khắc tôi nhìn qua, hơi thở tôi như ngừng lại.

 

Cụ cố đã kéo chăn che mặt xuống, quay đầu, nhìn chằm chằm vào tôi.

 

Ngay lúc tôi sắp la lên, cửa bị gõ mạnh vài cái.

 

Tiếng ông tôi vọng từ ngoài cửa: "Cha, dậy thôi."

 

Tay tôi nắm chặt cuối cùng cũng buông ra, tôi mới nhận ra trong lòng bàn tay mình luôn nắm mấy cọng rơm.

 

Loading...