Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hồi Môn - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-24 19:57:37
Lượt xem: 1,087

Ở làng tôi có một bí mật mà ít ai biết, gọi là "hồi môn".

 

Mỗi người già khi qua đời, vào đêm thứ ba sau khi được chôn cất, sẽ quay trở lại.

 

Người thân của họ sẽ tiếp đón họ vào nhà như thường lệ, cùng ăn cùng ở, như thể họ vẫn còn sống. Sau khi tiếp đãi họ ba ngày, mới có thể thật sự tiễn họ đi.

 

Hôm nay là ngày hồi môn của cụ cố tôi.

 

Ngay giây phút trước khi mặt trời lặn, tôi thấy cụ cố toàn thân đầy đất, đứng ở cửa sân.

 

1.

 

Cụ cố tôi qua đời ba ngày trước sinh nhật lần thứ chín mươi.

 

Gia đình tôi đã tổ chức tang lễ theo phong tục của làng, nhưng khi chôn cất thì không đóng nắp quan tài. Nắp quan tài chỉ được đặt hờ lên trên, ông tôi cùng vài anh em đã khiêng quan tài đặt vào huyệt mộ.

 

Ông tôi vỗ đầu gối đứng dậy, nói với ông chú tôi: "Về nhà chuẩn bị đi, ba ngày hồi môn."

 

Ông chú gật đầu.

 

Tôi hỏi bà: "Hồi môn là gì vậy ạ? Ai sẽ về thế bà?"

 

Bà không nói gì. Khuôn mặt bà trông rất u ám, chỉ đưa tay xoa đầu tôi.

 

Hồi nhỏ tôi đã nghe nói làng mình có một phong tục kỳ lạ gọi là "hồi môn", không liên quan gì đến tân nương tử. Mỗi gia đình trong thời gian hồi môn đều đóng chặt cửa, không cho người ngoài ra vào, gà chó nuôi trong nhà cũng phải đem đi.

 

Tôi chưa từng thấy hồi môn là như thế nào. Cũng không nghĩ nhiều.

 

Hai ngày đầu trong nhà mọi thứ vẫn như bình thường, không có gì khác lạ. Đến chiều ngày thứ ba, ông chú hai, ông chú ba, ông chú tư và vài người nhà bà cô lớn đều đến nhà tôi.

 

Trong nhà đông người, có người bận rộn trong bếp, có người trang trí sân, trên bàn đặt một chiếc bánh sinh nhật.

 

Tôi ở góc đang chơi với thỏ, nghe ông vừa cắm nến lên bánh vừa thở dài: "Trước khi đi, cha không nói gì về nguyện vọng. Chắc là tổ chức một bữa sinh nhật lớn này xong sẽ không có vấn đề gì nữa chứ?"

 

Ông chú hai nhăn mày, chỉ nói mong là như vậy.

 

Bà choàng áo khoác cho tôi, dặn dò: "Một lát con chỉ tập trung ăn cơm, thấy gì cũng coi như không thấy. Cụ cố lát nữa sẽ về."

 

Tôi thỉnh thoảng liếc nhìn ra cửa sân, nghĩ thầm, cụ cố đã c.h.ế.t rồi, làm sao mà về được? Có lẽ ông và mọi người quá nhớ cụ, nên nói những điều tôi không thể hiểu.

 

Mặt trời dần lặn, thức ăn lần lượt được bày lên bàn, mọi người ngồi vào chỗ nhưng không ai động đũa, cũng không ai nói gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoi-mon/chuong-1.html.]

Khoảnh khắc cuối cùng khi ánh mặt trời biến mất, tôi thấy một bóng người đứng ở cửa sân.

 

Người đó toàn thân đầy đất, cứ đứng im không nhúc nhích.

 

2.

 

Tôi sợ đến mức suýt trượt khỏi ghế.

 

Rõ ràng tôi đã tận mắt thấy cụ cố được chôn cất!

 

Ông tôi là người đầu tiên đứng dậy, đi ra đón. Ông chú hai theo sát phía sau: "Cha, cha về rồi."

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

 

Tôi kinh hoàng nhìn quanh bàn, nhưng chợt phát hiện ngoài tôi, ai cũng bình thản, không hề có biểu cảm kinh ngạc hay sợ hãi, như thể cụ cố chỉ là vừa đi đánh bài về nhà.

 

Cụ cố được dẫn đến ghế chủ vị, lớp bụi đất từ người cụ rơi đầy trên đường từ cửa sân vào.

 

"Bữa tối đã chuẩn bị xong, ăn nhanh thôi."

 

Bà kéo ghế ra sau lưng cụ cố, nhưng tôi rõ ràng thấy cụ cố tay chân cứng đờ, đầu gối căng cứng, không thể nào ngồi xuống được.

 

Ông chú hai đặt hai tay lên vai cụ cố, ấn mạnh xuống, cụ cố mới miễn cưỡng ngồi được vào ghế.

 

Cả nhà bắt đầu ăn tối.

 

Tôi không còn tâm trí để ăn uống, nhưng mọi người như thể không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh ăn cơm. Ông tôi và ông chú hai ngồi hai bên cụ cố, liên tục gắp thức ăn vào bát của cụ.

 

"Cha, ăn nhiều một chút, toàn những món cha thích ấy."

 

Cụ cố từ từ di chuyển tay cầm đũa. Tôi chăm chú nhìn cụ, cụ há miệng, không nhai cũng không nuốt, thức ăn rơi ra khỏi miệng, rơi vãi khắp nơi.

 

Trên bàn ngoài ông và ông chú hai, không ai nói lớn tiếng.

 

Ông cầm bánh sinh nhật, đưa đến trước mặt cụ: "Cha, hôm nay là sinh nhật chín mươi tuổi của cha, chúng ta bốn đời đồng đường (bốn thế hệ sống chung một nhà), thổi nến đi nào."

 

Đôi mắt đục ngầu của cụ cố đảo một vòng, nhìn chằm chằm vào nến, mở miệng như muốn thổi. Một mùi hôi thối kinh khủng ngay lập tức lan tỏa khắp bàn ăn.

 

Tôi không chịu nổi mùi hôi, định đưa tay bịt mũi thì bị mẹ giữ lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

 

Cụ cố há miệng mấy lần, nhưng nến vẫn không tắt. Ông làm hiệu, mấy ông chú bà dì lập tức đứng dậy, móc phong bì đỏ ra, vây quanh cụ: "Cháu chắt biếu cụ!"

 

Nhân lúc cụ mất tập trung, ông nhanh tay dập tắt nến.

 

Loading...