Hối Hận - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:58:03
Lượt xem: 1,740

36

Mặc kệ triều thần “hận không thể rèn sắt thành gươm” như thế nào, Cơ Huyền Sách vẫn tiếp tục không ngó ngàng tới.

Nhớ lại dáng vẻ trước kia, hắn từng bước từng bước làm vì mưu cầu quyền lực hoàng đế, giờ đây nhìn hắn, cảm giác như đã trôi qua mấy đời. 

Dường như mọi theo đuổi của hắn trong quá khứ, tất thảy đều vô ích..

Mà thứ hắn bây giờ truy tìm, thậm chí còn không thể mơ đến.

Khi phiến quân phá được cổng thành, vương triều lại lâm vào cảnh chia năm xẻ bảy, Cơ Huyền Sách vẫn còn nhàn nhã uống rượu, ngón tay trắng nõn thon dài hờ hững cầm cái chén lưu ly rượu. 

Nhìn bề ngoài có thể thấy, sâu thẳm bên trong, hắn ta đã vô hồn rồi

Lão thái giam lo lắng khuyên hắn: “Bệ hạ, trong hoàng cung có huyệt đạo, ngài nên rời đi càng sớm càng tốt, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun.”

“Trẫm biết.”

 Hắn là hoàng tử duy nhất còn sót lại của triều đại Ung, trên thế gian không có ai biết rõ về cung điện cổ xưa này hơn hắn. 

Hắn chỉ là, không muốn chạy trốn mà thôi.

Trong lúc quân địch bao vây, tại thời khắc nguy cấp như vậy, Cơ Huyền Sách lại thong thả dạo bước đi về hướng lãnh cung, xé niêm phong, rưới một chén nhỏ rượu nữ nhi hồng xuống đất, cười nhẹ: 

“Đây là người thiếu nữ mà ta đã chôn cất sau khi chúng ta chinh phục kinh đô vào năm ngoái”

Lão thái giám cau mày lo lắng, nhanh chóng đóng cửa lại.

Không ai biết khi nào quân địch bên ngoài sẽ xông vào.

Cơ Huyền hoàn toàn không quan tâm đến trận chiến đổ m.á.u sắp tới, tự nhủ: 

"Ta kỳ thực là... một kẻ mất trí không có cảm xúc."

“Ta lợi dụng sự bình yên của bách tính lừa nàng rời khỏi ngọn núi, nhưng kỳ thật trong nội tâm ta, căn bản không quan tâm bách tính khốn khổ hay bình an, ta chỉ là muốn phục quốc,đó là mục tiêu duy nhất, tất cả mọi người kể cả chính  ta, cũng chỉ là công cụ cạnh tranh, hữu dụng thì dùng, vô dụng thì vứt bỏ” 

“Nàng là người duy nhất mà ta chưa bao giờ muốn bỏ rơi. Ta đem nàng ra khỏi ngọn núi thần, lợi dụng tên của nàng, và khiến nàng chịu nhiều đau khổ vì ta, mặc dù ta không thích nàng, cũng không nghĩ là sẽ bỏ rơi nàng.”

“Nàng mới rời khỏi núi thần,  ngây thơ giống tiểu hài tử, hỏi ta ái tình là cái gì. Thực ra ta cũng không hiểu nhưng ta luôn giỏi giả vờ, không bao giờ bộc lộ sự bất lực của chính mình. Khi đó còn là thiếu niên, ta đã dùng hết tất cả tưởng tượng, dạy nàng, cho nàng biết, tình ái là cho đi, là chiếm hữu, là độc nhất” 

“Sau này, nàng rất yêu ta.” 

“Nàng mang thai hài tử, và bị rạch bụng, nàng rất đau lòng, chắc hẳn nàng rất yêu hài tử đó, nhưng ta không thể nào thông cảm được, ta thậm chí nghĩ đến một sinh vật sống ký sinh trong thân nàng, làm tổn hại thân thể nàng, liền ghét bỏ nó.” 

‘‘Ta âm thầm dạy cho bọn chúng bài học, không phải vì ta tiếc hận đã mất đi hài tử, chỉ là không thích nàng bị tổn thương” 

“Ta đưa nàng Tiểu Hồ Ly, nàng cũng xem như trân bảo, nhưng chính ta, lại không thích con súc sinh kia chiếm quá nhiều sự chú ý của nàng”

“Mạnh gia nữ hai lần cấu kết hãm hại nàng, ta giả vờ không biết, tự mình giăng bẫy, ta vốn có thể giải thích rõ ràng cho nàng, nhưng ta luôn luôn cẩn thận lại đa nghi, ta sẽ không đem suy nghĩ trong lòng mình nói cho bất luận kẻ nào, dù cho nàng sẽ không tiết lộ ra ngoài, ta cũng sợ ngày nào vách tường có tai sẽ vô tình mất tất cả. Nàng rất thất vọng, rất đau lòng, ta biết, nhưng không cách nào lý giải.” 

Ta dạy nàng tình yêu là phải nỗ lực, là sự chiếm hữu, là thứ độc nhất vô nhị. Nàng học được điều đó nhưng chính ta lại là kẻ không biết tình yêu là gì, ta vô cảm với mọi thứ, chỉ biết quyền lực và lợi ích cho bản thân, hiện tại ta đối với nàng như vậy cũng chỉ là trách nhiệm và thói quen thôi.

“Trước đây ta không có chỗ ở, sau khi công phá kinh thành, ta vốn tưởng rằng sẽ cùng nàng nghỉ ngơi cả đời ở đây, ta liền chôn xuống một bình nữ nhi hồng. Lúc nàng cùng ta thành thân, điều kiện rất sơ sài, thậm chỉ ngay cả rượu hợp cẩn đều không có mà uống. Ta nghĩ, nhà cô nương khác có, nàng cũng phải có, nàng mãi mãi là thê tử duy nhất của ta, ngày sau ta diệt trừ được Mạnh gia rồi, ta sẽ bù đắp cho nàng bằng một hôn lễ thật long trọng mà ta đã thiếu bằng bình nữ nhi hồng này.”

“Nhưng nàng đã chết.” 

Nam nhân mặt mày ủ rũ, có chút cô đơn, hắn thì thầm nhẹ nhàng :

“Cho đến giờ ta vẫn rất nhớ nàng.”

37

“Thấy núi là nàng, thấy nước là nàng, thấy lâu đài đình các, tiếng tuyết rơi xào xạc, tất cả những thứ ta thấy đều là nàng. Ta luôn nghĩ tới nàng, cảm giác nàng còn ở bên cạnh, nhưng hễ ngoảnh đầu, lại là hư không.” 

Đâu đó trong cung đang có lửa cháy dữ dội, quân phản loạn đã xâm chiếm và có lẽ đang truy lùng hoàng đế khắp nơi. 

Lão thái giám lòng nóng như lửa đốt: “Bệ hạ, người c.h.ế.t rồi không có sống lại, sống là quan trọng nhất.”

Cơ Huyền Sách ôm vò rượu đứng lên, vẫn không lo lắng nguy cơ sắp xảy ra, trong mắt trống rỗng, hôm nay cuối cùng hắn cũng phải thừa nhận:

“Trẫm rất thích nàng, không chỉ vì trách nhiệm và thói quen.” 

Hắn rưới rượu lên tường rồi đốt lửa, cung điện lạnh lẽo lập tức bốc cháy, Huyền Sách nhẹ nhàng thở dài: “Đáng tiếc là ta tỉnh ngộ quá chậm.”

Lão thái giám vô cùng kinh ngạc: “Bệ hạ, người... Chẳng lẽ người định thiêu sống mình trong lãnh cung sao?” 

Không nói một lời, Huyền Sách chỉ dùng một tay đánh bất tỉnh lão thái giám rồi giao cho một thị vệ đi tới: "Đưa hắn ra ngoài và trốn đi."

Thị vệ cõng vị công công trên lưng, nhìn sâu vào chủ nhân của mình, một lúc lâu sau mới trầm giọng đáp: “Tuân chỉ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoi-han/7.html.]

Ánh lửa bao trùm xung quanh, được tuyết trắng phản chiếu lên mặt hắn, phản chiếu khuôn mặt hoàn mỹ và thanh tú của hắn, hắn bình tĩnh và điềm tĩnh, cuối cùng hắn cũng trả lời cho câu hỏi của lão thái giám chỉ bằng một câu:

"Một mạng đền một mạng, đây là báo ứng ta đã an bài cho mình.":

Huyền phục của Cơ Huyền Sách quét qua nền tuyết trắng, hắn dừng lại, lùi lại nửa bước, phát hiện dưới chân một gốc cây hoa Thương Thần đang thoi thóp sắp tàn. 

Dù đã tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy loài hoa đó, vậy mà ở lãnh cung một gốc cây đang lặng lẽ mọc. 

Hắn cẩn thận cầm chén lưu ly úp ngược trên mặt đất, che chắn cho bông hoa mỏng manh không bị tổn hại bởi khói lửa.

Cơ Huyền Sách bị khói làm ngạt thở, ho không ngừng, khói độc xâm nhập vào cơ thể, hắn loạng choạng vài bước, ngã xuống đất dần dần yếu đi, mái tóc đen xõa khắp nơi, vương miện vàng trên trán phản chiếu ánh sáng ngọn lửa rực cháy. Cho đến khi sắp c.h.ế.t hắn ta vẫn trông ung dung và phong trần.

Tiểu Bạch long lo lắng cố gắng dùng cái đuôi quấn lấy tay hắn, cố gắng lôi hắn ra khỏi ngọn lửa, nhưng cái đuôi nó lại xuyên thấu qua tay Cơ Huyền Sách, không cách nào chạm vào được hắn .

Tiểu Bạch long gấp đến độ oa oa khóc lớn.

Ta có chút bất lực

Vô thức tiến lên trước một bước.

Một tia sáng chạm đất, tuyết văng tung tóe lên khuôn mặt Cơ Huyền Sách.

Hắn mở hé mắt, sững sờ.

Ta nhìn thấy trong con ngươi của hắn, phản chiếu dáng vẻ của ta.

Khi kề cận cái chết, hắn thấy được linh hồn ta.

Linh hồn ta, từ dung nhan đầy những vết sẹo, đã thay đổi nhanh chóng, những vết sẹo biến mất, dung nhan trở nên tuyệt sắc.

Cơ Huyền Sách trong mắt lóe lên tia sáng, hắn đứng dậy, loạng choạng hướng về phía ta, hắn vừa đưa tay ra, ta liền lùi lại một bước, tay hắn xuyên qua bờ vai trong suốt của ta.

Hắn dừng lại, động tác chậm lại và tiến lên một bước, để tia lửa từ chùm lửa rơi đốt cháy bên má, nét mặt không hề thay đổi, hắn cẩn thận ôm ta vào lòng, đôi mắt phượng, sâu thẳm nhìn chằm chằm vào ta, phản chiếu ngọn lửa dữ dội.

Vài sợi tóc gãy rơi xuống, vẻ mặt phức tạp, như có ngàn lời muốn nói ra, rất nhiều, rất nhiều. Cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại, nghiêng người và giọng nói khàn khàn:

"Phúc Khanh."

"Ta sẽ đưa nàng trở lại ngọn núi thiêng."

38

Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, phiến quân đã tìm được Lãnh Cung.

Cơ Huyền Sách thoáng chốc trước đó vẻ mặt đờ đẫn, dường như có một ý chí mới, hắn nghiến răng đá tung xà ngang, cởi áo bào và vương miện, nhặt chén lưu ly trên mặt đất lên, cẩn thận đặt bông hoa Thương thần duy nhất còn lại. cho vào bên trong chén, khi ngước mắt lên đã không còn thấy ta nữa.

Hắn hơi giật mình, cúi đầu xuống để bảo vệ bông hoa mỏng manh trong tay.

Hắn ôm nó và lao về nơi có ngọn lửa lớn nhất trong cung điện.

Mạnh Cơ che miệng, kêu lên: “Hắn muốn c.h.ế.t sao?”

Cơ Huyền Sách không nhìn thấy chúng ta, một mình xông vào đám lửa, dùng ống tay áo che lại miệng mũi, ho sặc sụa đến mức ngã xuống đất vài lần, sau đó từ một góc khuất, tìm tới lối đi bí mật trong lãnh cung. 

Hắn bình tĩnh khôi phục cơ chế mở cánh cửa thậm chí cả bụi trên cửa đều khôi phục như cũ rồi bước vào mật đạo.

Ta đành phải theo hắn ra khỏi cung điện, trên đường đi, Mộng Cơ đột nhiên dừng lại, nàng ấy miễn cưỡng kéo ta lại, chỉ lên đỉnh đầu: “Đây là bức tường ngoài của cung điện.”

Ta không hiểu nhìn về phía nàng.

Ánh mắt nàng có chút bi thương: “Cách đây rất lâu, đây là lãnh thổ của tộc Thần Long, lúc đó rất náo nhiệt, hai tộc tiên và quỷ không ngừng chiến đấu, yêu nhau và g.i.ế.c nhau. Ma quỷ thích giao du giữa loài người, có tốt có xấu. Tộc tiên sống trên bầu trời cao, xa xôi và bí ẩn.”

"Nhưng hiện tại, Thần Long tộc đã không còn, Cổ Cung cũng đã trải qua gian khổ, lục địa này tràn đầy tàn phá, hoang tàn và cô độc."

“Sở dĩ ta còn sống là vì chấp niệm, ta đang chờ đợi một người, từ háo hức cho đến sầu đau, ta chưa bao giờ rời khỏi nơi này, ta sợ nếu rời đi, họa may huynh ấy quay lại, khi đó huynh ấy sẽ không thể tìm thấy ta.” 

Mộng Cơ nói: “Khanh Khanh, ngươi đi đi, ta sẽ không đi cùng ngươi."

Ta nhìn nàng ấy thật lâu , còn nhớ nàng ấy đã nói trên thế giới này đã lâu không có luân hồi, trừ khi có thần sinh ra, nếu không những linh hồn khác sau khi c.h.ế.t sẽ tiêu tán.

Ta nhẹ nhàng hỏi: “Huynh ấy có phải là *phàm nhân không?”

*người phàm, người thường

Mộng Cơ cúi đầu: "Ừ."

Ta hiểu, nàng biết huynh ấy đã biến mất từ ​​lâu, dù có chờ đợi bao nhiêu cũng vô ích, nhưng nàng vẫn không muốn cứ như vậy bỏ cuộc.

Dù cho lý trí nàng biết rõ nhưng sự chấp niệm không thể tránh khỏi.

 

Bình luận

3 bình luận

Loading...