Hoàng Triều - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-07 07:08:55
Lượt xem: 505

Đúng là tuổi trẻ sung sức, đến tận canh ba mới chịu nghỉ ngơi.

 

Ta cuộn mình trong chăn, "Đêm đã khuya rồi, ngươi đi đi."

 

Triệu Hoan vừa nằm xuống đã lại ngồi dậy: "Nàng nói gì cơ?!"

 

"Ta còn chưa qua cửa, ngươi ngủ lại đây, người nhà ta sẽ nói ra nói vào."

 

"Nàng sợ người ta nói ra nói vào?" Triệu Hoan cười nhạo, "Nàng là gia chủ nhà họ Tô, người nhà họ Tô ai dám nói nàng nửa lời."

 

Ta thật sự mệt mỏi rã rời không muốn cãi nhau với hắn nữa.

 

Thôi vậy, ngủ lại cũng có cái tốt của ngủ lại.

 

Ta dịu dàng vỗ về hắn: "Ngủ đi."

 

Triệu Hoan nằm xuống.

 

Từ phía sau ôm lấy eo ta.

 

Bị ta hất ra mấy lần, nhưng vòng tay ấm áp kia vẫn cứ dán lên.

 

Sáng sớm hôm sau, ta lên triều, Triệu Hoan vẫn còn đang ngủ.

 

Ta dặn dò Thư Nhàn: "Chuộc thân cho Tố Vấn, an trí ở biệt viện ngoài thành. Những người tuần tra tối hôm qua, đánh mỗi người hai mươi gậy."

 

Tô phủ nhà ta chín gian nhà sâu thẳm.

 

Triệu Hoan chỉ là một tên tiểu tử, dám đơn thương độc mã xông vào khuê phòng của ta!

 

Binh lính ta nuôi đều ăn không ngồi rồi sao.

 

Thật là không có thiên lý.

 

Ngày hôm sau, Triệu Hoan lại đến Phượng Tảo cung.

 

Nhìn chằm chằm ta viết tấu chương.

 

"Điện hạ có chuyện gì sao?"

 

Triệu Hoan nghịch ngợm cây bút trên bàn: "Ta muốn học chút chính sự."

 

"Thái tử muốn học, cũng không đến mức chọc giận ba vị Thái phó."

 

"Có lẽ là những vị Thái phó kia đều quá già, quá nhàm chán, không bằng tỷ tỷ tự mình dạy ta..." Hắn nheo đôi mắt phượng, tiến lại gần ta.

 

Ta không thèm nhìn, lấy cán bút chặn môi hắn lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoang-trieu/chuong-6.html.]

"Đang làm việc. Không được."

 

Ánh mắt Triệu Hoan sâu thẳm, hôn lên cán bút: "Ta có thể chờ."

 

"Hôm nay ta sẽ bận đến tối muộn, ngươi có thể đi săn bắn, chơi đánh cầu."

 

"Ta đã nói là ta sẽ chờ." Triệu Hoan rút mấy bản tấu chương ta viết ra xem, cố gắng chịu đựng được một lúc lâu, sau đó gục đầu lên tấu chương nhắm mắt lại.

 

Ta làm việc cả ngày.

 

Hắn ngủ gục bên cạnh ta cả ngày.

 

Trời gần tối, ta đặt bút xuống: "Đưa tấu chương hôm nay cho Thái hậu đóng ấn."

 

Lông mi dài của Triệu Hoan run rẩy, đúng lúc tỉnh lại, bật dậy, nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm.

 

Giống như một con sói đói.

 

Nhưng động tác ôm eo hôn xuống lại rất dịu dàng.

 

Ta ngã vào lòng hắn, nhắm mắt hưởng thụ sự dịu dàng hiếm có này.

 

Cho đến khi hắn thở dốc cắn đứt cây trâm cài tóc bằng vàng của ta.

 

Mái tóc dài xõa xuống.

 

Nụ hôn trượt dài từ cổ xuống xương quai xanh.

 

"Ta mệt rồi." Ta thản nhiên nói.

 

Mệt đến mức không mở nổi mắt.

 

Hôn hít thì được, còn những chuyện khác thì không còn sức.

 

Hơi thở của Triệu Hoan khựng lại, đầu ngón tay nóng bỏng giúp ta che lại y phục, giọng khàn khàn nói: "Phường Vũ Dương mới mở một quán ăn ngon lắm."

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

 

"Ta về nhà dùng bữa, điện hạ."

 

"Cũng được, rượu nhà nàng rất ngon."

 

Ta ngẩn người: "Từ khi nào ngươi lại uống rượu nhà ta?"

 

"Ồ, sáng nay tùy tiện lấy trên giá rượu nhà nàng."

 

Tên khốn kiếp.

 

Đó là rượu hoa đào ủ lâu năm mà ta trân quý.

 

Bình luận

4 bình luận

Loading...