Hoàng Triều - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:45:11
Lượt xem: 587

Các muội muội không dám hó hé lời nào.

 

"Các ngươi muốn ra làm quan, có hiểu ra làm quan là có ý nghĩa gì không?"

 

"Hiểu rõ!"

 

"Ngồi xuống." Ta sai người phát bài thi xuống, "Vận chuyển đường thủy ở Biện Kinh, dừng vào mùa đông, đến mùa xuân mới hoạt động. Có cách nào để cho kênh đào mùa đông cũng có thể vận chuyển được không, viết một bài tấu trình lên đây. Chưa viết xong thì không cần phải về ăn cơm."

 

Trong lớp học vang lên tiếng bút mực sột soạt trên giấy.

 

Ta nhìn những thiếu nữ xinh đẹp trước mặt.

 

Thật không có tiền đồ.

 

Ba mươi năm trước, ai ai cũng chỉ là khuê các, không ai biết đến.

 

Mẫu thân ta là người tài giỏi, đã sớm nhìn thấu thế đạo này.

 

Nam nhân không được.

 

Cho nên mới có Nữ học hưng thịnh.

 

Sau khi mẫu thân ta qua đời, cô cô dựa vào uy thế của Hậu đảng, áp chế những lời phản đối từ trên xuống dưới triều đình, tuyển chọn nữ quan đầu tiên.

 

Lại có ta thừa gió của mẫu thân và cô cô, là nữ nhân đầu tiên ngồi lên vị trí gia chủ của hai mươi ba họ Quan Lũng.

 

Đây là thời đại tốt đẹp nhất.

 

Vậy mà lại không biết học hành, chỉ lo bàn tán chuyện hậu trạch.

 

Nhất định là do bài vở quá ít.

 

Có tiếng gõ cửa.

 

Một nữ tử mặc trường bào đen vàng, đeo kính gọng vàng đứng ở cửa, mỉm cười nhìn ta, mái tóc dài xõa tung trên vai trái, phóng khoáng, tự do tự tại.

 

"Chơi một ván cờ không?"

 

—— Liễu Tình, Tế tửu của Nữ học, nữ quan đầu tiên của bản triều.

 

Đích nữ nhà họ Liễu Quan Đông.

 

"Được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoang-trieu/chuong-4.html.]

 

Trong sân hoa lê, ta và Liễu Tình đối mặt chơi cờ.

 

Chúng ta từ nhỏ đã không hợp nhau.

 

Lúc trước cùng nhau học ở Đông cung, chúng ta là đối thủ ngang tài ngang sức.

 

Mỗi lần đều là ta đứng nhất hoặc là nàng ta đứng nhất.

 

Ai cũng không phục ai.

 

—— Lâm Hoài ca ca là người ra đề.

 

Huynh ấy đúng là kỳ tài khiến trời đất ghen tị.

 

Nhưng việc đưa Liễu Tình vào làm quan, ta đã tốn không ít công sức.

 

Tuy ta là Lan Đài lệnh, nhưng đó là chức quan thuộc trong cung của Hoàng hậu, không giống như nàng ta.

 

Tuy quan chức của nàng ta nhỏ, nhưng ấn tín đều đầy đủ.

 

Ta nhìn khắp thiên hạ, chỉ có Liễu Tình mới có thể làm người tiên phong.

 

"Ngươi ngày ngày dạy mấy thứ gì vậy, khiến cho đám muội muội kia suốt ngày bàn tán ta."

 

"Chuyện tình cảm của Tô tiểu thư và Thái tử, chẳng phải là chuyện chính trị lớn nhất thiên hạ sao, sao lại không thể nói? Chẳng qua là do bọn họ nói không hay mà thôi."

 

"Vậy ngươi có cao kiến gì?"

 

"Ta từng trà trộn chốn hoa lệ, gặp qua Thái tử nhà ngươi." Đôi mắt của Liễu Tình có màu hổ phách, sau lớp tròng kính pha lê giống như một con hồ ly xảo quyệt, "Nghe nói, hắn chỉ thích những nữ nhân có dung mạo giống ngươi."

 

Ta "cạch" một tiếng đánh cờ xuống.

 

Giữa bàn cờ ăn mất con rồng lớn của nàng ta.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

 

"Tính tình thật nóng nảy." Liễu Tình bất đắc dĩ đẩy kính mắt. "Còn chơi nữa không."

 

"Không chơi nữa." Ta hất tay áo bỏ đi.

 

"Đã khó khăn lắm mới đến một lần, trò chuyện một chút cũng tốt mà, ta mới sáng tác được một khúc nhạc đấy." Liễu Tình cười nói.

 

Ta liếc nhìn nàng ta một cái: "Ngươi đàn dở tệ, lời ngươi nói ta cũng chẳng thích nghe câu nào, đi đây."

 

Bình luận

4 bình luận

Loading...