Hoàng Triều - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-07-07 14:39:29
Lượt xem: 534

Ta đứng dậy đi ra ngoài, Chiêu Dương điện sáng trưng, chuông trong hoàng cung vang lên.

 

Đó là tiếng chuông báo tử.

 

Điều này có nghĩa là cữu cữu đã trở thành Tiên đế, và sẽ có người trở thành tân hoàng.

 

"Ngươi đi đâu vậy? Còn chơi cờ nữa không?"

 

"Chơi. Làm ấm rượu chờ ta. Ta đi một lát sẽ quay lại." Ta xách váy, bước nhanh xuống bậc thang.

 

Đó là tốc độ nhanh nhất mà một nữ nhi thế gia có thể đi được.

 

Lúc ta bước vào Chiêu Dương điện, các đại thần đều đã có mặt.

 

Cửa cung đóng chặt, không cho bọn họ rời đi.

 

Bọn họ ở đây im lặng chờ đợi tân hoàng ra đời.

 

Lúc này, Hoài vương đang ngồi trên long ỷ ở phía cuối đại điện, ánh nến sáng rực.

 

Trên người dính máu.

 

Nhưng đôi mắt lại sáng ngời.

 

Hắn nhìn thấy ta, ánh mắt dịu dàng như nước, nhìn càng giống Lâm Hoài ca ca hơn.

 

Ta đoan trang bước về phía hắn.

 

Hắn nhìn ta, như đang nhìn giang sơn của mình.

 

Chờ ta đi đến trước mặt hắn dưới ánh lửa bập bùng, hắn vươn hai tay ra nghênh đón ta: "Tỷ tỷ..."

 

Ta rút kiếm của hắn ra, đ.â.m thẳng một nhát vào n.g.ự.c hắn, dứt khoát, tàn nhẫn.

 

Động tác của ta rất nhanh, không ai kịp phản ứng.

 

Máu tươi b.ắ.n ra tung tóe, Hoài vương trừng lớn mắt, ngã xuống khỏi long ỷ.

 

Sau đó, cả triều đình kinh hãi.

 

Một bóng người xuất hiện trước cửa Chiêu Dương điện.

 

Thư Nhàn dìu Triệu Hoan, loạng choạng bước vào, đứng cũng không vững.

 

Hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, cho đến khi nhìn thấy ta toàn thân dính đầy m.á.u tươi.

 

Ta mỉm cười dịu dàng với hắn: "A Hoan, lại đây ngồi đi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoang-trieu/chuong-17.html.]

Triệu Hoan nhìn ta thật sâu, bước qua con đường được ánh nến chiếu sáng rực rỡ, sau đó ngồi lên long ỷ.

 

Ta đứng trước mặt văn võ bá quan, tay cầm kiếm nhìn hắn, dưới chân là t.h.i t.h.ể vẫn còn ấm nóng của Triệu Hân.

 

Ta biết Triệu Hoan đang nhìn ta như thế nào.

 

Hắn nhìn ta, như đang nhìn thần minh của mình.

 

Ta ném kiếm xuống, im lặng quỳ xuống trước mặt hắn, hành lễ: "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

 

Phía sau ta, văn võ bá quan đồng loạt quỳ xuống.

 

Cả Chiêu Dương điện vang vọng tiếng hô "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

 

Triệu Hân trừng mắt nhìn ta, c h ế t không nhắm mắt.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

 

Hắn đã phá vỡ quy tắc do ta đặt ra.

 

Cho nên hắn phải c h ế t.

 

Tân hoàng đăng cơ.

 

Hoài vương qua đời.

 

Ta gặp Giản quý phi đã phát điên ở linh đường của Hoài vương.

 

Nữ nhân xinh đẹp này lao đến muốn xé xác ta.

 

"Rõ ràng là Hân Nhi đã thắng! Rõ ràng là Hân Nhi đã thắng! Ngươi là con tiện nhân độc ác, vì tên nam sủng hèn mọn của ngươi mà hại c h ế t Hân Nhi của ta!"

 

"Quý phi xin hãy tự trọng."

 

"Ngươi không xứng đáng ở đây! Cút ra ngoài cho ta! Cút!" Bà ta lao đến muốn tát ta một cái.

 

Ta dễ dàng nắm lấy cổ tay bà ta: "Hoài vương vì muốn tranh giành ngôi vị, đã bí mật triệu tập Tiết độ sứ Long Tây tiến vào kinh thành, đó là mười vạn đại quân, chẳng lẽ chúng ta không phái mười vạn đại quân ra nghênh chiến sao? Nếu không phải A Hoan ra tay trước, thì cả đế đô đã chìm trong biển lửa rồi."

 

"Nhưng nó đã thắng! Nó là Hoàng đế! Hoàng đế triệu tập thần tử tiến vào kinh thành g i ế t c h ế t đám loạn thần tặc tử các ngươi, có gì sai!" Bà ta rút từ trong tay áo ra một con d.a.o găm.

 

Ta hất con d.a.o găm của bà ta ra, bóp cổ bà ta: "Giản quý phi, con trai của bà muốn làm Hoàng đế, cho nên tất cả mọi người đều phải hi sinh tính mạng để tiễn đưa hắn sao?

 

"Không chỉ hi sinh tính mạng, mười vạn đại quân đi qua nơi nào, bá tánh nơi đó không thể gieo trồng, vợ con bị g i ế t hại, cướp bóc, đến mùa thu không thu hoạch được gì, bá tánh lầm than đều c h ế t đói, cũng không bằng một mong muốn của con trai bà sao?

 

"Chỉ có mạng của con trai bà là mạng người, những người khác đều là cỏ rác? Hắn muốn ngôi vị chí cao vô thượng, thì bá tánh phải chịu cảnh chia ly, tha hương cầu thực sao?

 

"Thiên hạ này làm gì có đạo lý đó."

 

Ta ném bà ta xuống đất, nữ nhân xinh đẹp này còn muốn bò dậy, ta dẫm lên váy của bà ta.

 

"Đừng tranh giành nữa, thành vương bại khấu, bà, đã không còn con trai nữa rồi."

Bình luận

4 bình luận

Loading...