Chạm để tắt
Chạm để tắt

HOÀNG THƯỢNG QUÁ XẤU, HẬU CUNG KHÔNG AI TRANH SỦNG - Chương 04

Cập nhật lúc: 2024-07-12 19:47:38
Lượt xem: 2,872

Càng không cần nhắc đến việc nàng ta tự xưng là thần nữ có ý đồ gì.

 

Chỉ nhìn từ góc độ của hoàng thượng, hắn không hỏi gì mà đưa nàng ta về cung, quá kỳ lạ.

 

Tô phi lúc đó đang trang điểm chờ hoàng thượng, phát hiện bên cạnh hắn có thêm một nữ nhân, nữ nhân kia mỉm cười khiêu khích nàng ta.

 

Làm sao nàng ta có thể chịu được sự uất ức này?

 

Hậu cung bị nàng ta độc sủng nhiều năm, làm sao có thể để một nữ nhân ngoại lai phá vỡ cục diện!

 

Nàng ta tức giận bỏ đi.

 

Hoàng thượng cũng vội vàng đuổi theo nàng ta.

 

Lúc đó chỉ còn lại Trương Tiêu Tuyết và Vương công công.

 

Vương công công cũng là người lâu năm trong cung, ông ta nghĩ ngợi rồi sắp xếp cho Trương Tiêu Tuyết ở Tĩnh Dạ Cung.

 

Trúc phi kể đến đây thì lo lắng nhìn ta.

 

Ta vốn đang cắn hạt dưa chợt dừng lại, Tĩnh Dạ Cung? Đó chẳng phải là hàng xóm của ta sao?

 

Mai phi uống một ngụm nước đậu rồi vỗ vai ta: "Cẩn thận chút! Nàng ta rất kỳ lạ."

 

Sắc mặt ta đanh lại, hạ giọng hỏi: "Kỳ lạ chỗ nào?"

 

Nàng ấy ghé sát tai ta.

 

"Ta không thể nhìn thấy số mệnh của nàng ta."

 

4

 

Không ngờ vừa về đến phòng, Trương Tiêu Tuyết đã đợi sẵn ở cửa.

 

Người trong cung ta đều biết hết, đột nhiên xuất hiện một gương mặt lạ thì chắc chắn là Trương Tiêu Tuyết rồi.

 

Nàng ta mặc một chiếc áo choàng đỏ, kích cỡ hơi lớn, khiến nàng ta trông mảnh mai và yếu đuối hơn.

 

Nàng ta mỉm cười với ta.

 

Rồi bắt đầu trò chuyện với ta.

 

Ban đầu nói về thời tiết hôm nay, sau đó khen hoa ở đây nở đẹp, cuối cùng luyên thuyên một hồi toàn là chuyện vô nghĩa.

 

Ta nghe mà buồn ngủ, nàng nói chuyện còn nhạt nhẽo hơn cả Tiểu Thúy.

 

Có lẽ nàng ta cũng nhận ra ta tỏ ra không kiên nhẫn, nên quyết định vào thẳng vấn đề.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoang-thuong-qua-xau-hau-cung-khong-ai-tranh-sung/chuong-04.html.]

Trương Tiêu Tuyết tiến lên một bước, giọng nói đầy phấn khích không kìm nén được.

 

"Ta biết nương nương không phải là tiểu thư Liễu gia, mà là người của Trương gia bị diệt tộc trước đây."

 

Ban đầu Tiểu Thúy đã buồn ngủ đến mức gật gù, nhưng câu này vừa nói ra, nàng ấy lập tức tỉnh táo, theo phản xạ tựa vào kệ sách, nơi giấu một thanh kiếm.

 

Ám vệ trên mái nhà cũng nín thở, đồng loạt rút d.a.o ra.

 

Nhưng Trương Tiêu Tuyết không hề nhận ra điều này.

 

Ta nhẹ nhàng gõ vào chén trà, ra hiệu cho họ đừng hành động.

 

Sau đó mỉm cười nhìn Trương Tiêu Tuyết, ý bảo nàng ta nói tiếp.

 

Trương Tiêu Tuyết được khích lệ, giọng nói càng thêm mãnh liệt: "Ta sẽ cùng ngươi lật đổ Tô phi, nàng ta chỉ là một kẻ phản diện, không đáng lo! Ta sẽ giúp ngươi được hoàng thượng sủng ái, thế nào?"

 

"Ta làm sao tin ngươi? Ngươi có mục đích gì?"

 

Ta tự động bỏ qua từ phản diện trong lời nàng ta.

 

"Ta là thần nữ! Tất nhiên là đến giúp ngươi!" Nàng ta nắm lấy tay ta.

 

Thấy ánh mắt ta vẫn không tin tưởng, nàng ta cũng sốt ruột.

 

"Thế này, để ta cho nương nương thấy thần lực của ta, thế nào?"

 

Nói rồi, Trương Tiêu Tuyết khẽ vẫy tay, bất ngờ xuất hiện một cầu vồng.

 

Ta ngạc nhiên tròn mắt, quả thực nàng ta có chút bản lĩnh.

 

"Thế nào?" Nàng ta đắc ý cười.

 

"Ta tin ngươi rồi, nhưng chuyện này không vội, ta cần thời gian chuẩn bị, sẽ tự tìm ngươi sau."

 

Trương Tiêu Tuyết không nghi ngờ lời ta, có vẻ rất chắc chắn ta sẽ hợp tác với nàng ta.

 

"Vậy ta đi trước."

 

Nhìn theo bóng nàng ấy rời đi, ta lạnh lùng cất tiếng.

 

"Hoàng thượng nghe lén đủ chưa?"

 

"Nghe lén gì chứ!" Hoàng thượng bò ra từ dưới cửa sổ, loạng choạng vài bước, suýt ngã: "Nghe lén? Trẫm là hoàng đế, việc lớn nhỏ trong thiên hạ không gì thoát khỏi tai mắt của trẫm, trẫm muốn đi đâu thì đi đó."

 

"Nàng dựa vào đâu mà không dám cho trẫm tuần tra phòng của nàng? Trẫm có lý để nghi ngờ nàng nuôi binh sĩ, tích trữ vũ khí, mưu phản, mưu đồ ngôi vị hoàng đế."

 

Ta: ...

 

Loading...