Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoàng Thượng, Ngài Thật Thơm! - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-13 00:31:41
Lượt xem: 3,522

Ngự sử vừa dứt lời, Lý Dực im lặng hồi lâu.

Lúc này, trong đại điện, văn võ bá quan đều đang chăm chú nhìn, người trầm ngâm một lát, sâu sắc nhìn ta, dường như có chút phẫn nộ, cuối cùng trầm giọng nói:

"Người đâu, đem Tô Từ Nguyệt giam vào thiên lao."

Thiên lao trong kinh thành, ta đã không phải lần đầu đến.

Mười năm quân ngũ, không ít thuộc hạ của ta sau khi từ tiền tuyến lui về đã được phái đi quản lý các nhà lao, không ít ngục tốt trong thiên lao là chỗ quen biết với ta từ lâu.

Lão Lý, quản ngục đầu tiên, vừa thấy ta liền nở nụ cười.

"Tô Tướng Quân, sao ngài lại đến đây? Lần này vì chuyện gì?"

Ta đeo gông cùm, bước vào một cách quen thuộc, thuần thục như về nhà, liếc nhìn ông ta một cái rồi giải thích: "Có ý đồ bất chính với Hoàng Thượng."

"Phụt!"

Lão Lý phun cả ngụm rượu ra.

"Tướng Quân, ngài vừa nói đã làm gì cơ?"

Ta nhún vai, tháo gông, rồi ngồi bừa xuống đối diện lão, uống nửa chén rượu.

"Ông không biết, Hoàng Thượng thật sự rất thơm."

Lão Lý trừng lớn mắt, như thể vừa nuốt sống vài con ruồi.

"Chuyện này... ta cũng không dám nói, không dám hỏi, nhưng mà Tướng Quân, tội danh này sẽ bị xử thế nào? Ta trước giờ chưa thấy bao giờ."

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Ta nhún vai.

"Không biết, dù sao đã đến đây rồi, thì cứ ở lại thôi, tiện thể gặp lại huynh đệ cũ."

Nói xong, ta mở cửa ngục, bước vào trong một cách thuần thục rồi tự khóa lại cửa cho mình.

Lão Lý đã quen với cảnh này, sau khi đem chăn đệm sạch sẽ đến cho ta, liền cùng các ngục tốt khác rời vào sâu trong thiên lao.

Chẳng mấy chốc, tiếng tra khảo và tiếng kêu la thảm thiết của tù nhân vọng ra không ngừng.

Người khác có lẽ sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng so với những âm thanh của chiến trường, những âm thanh này chẳng khác nào cơn mưa phùn, không đáng kể gì.

Trong sự ồn ào đó, ta ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì trời đã về chiều, lão Lý bước vào.

"Tướng Quân, Hoàng Thượng sai người mang đồ đến cho ngài."

Vừa dứt lời, một nhóm thái giám nối đuôi nhau bước vào, mang theo đủ loại vật dụng hàng ngày và đồ ăn mỹ vị vào trong lao phòng.

Giường gỗ tử đàn quý giá, trên trải đệm lót mềm mại thêu viền vàng, cực kỳ xa hoa.

Bàn ghế làm từ gỗ hoàng hoa lê đặt một cách tùy ý trong góc, những đóa hoa tươi tắn cắm trong bình sứ Thanh Hoa tạo thêm vẻ đẹp mềm mại cho lao phòng.

Các món ăn ngon ngất ngây lần lượt được mang vào, hương thơm phảng phất khiến người ta không khỏi thèm thuồng.

Chỉ trong chớp mắt, căn phòng lao tù vốn tiêu điều nay trở nên cực kỳ xa hoa, chẳng khác gì cung điện hoàng gia.

Thái giám đứng đầu cất giọng the thé: "Hoàng Thượng lo lắng Tô Tướng Quân chịu khổ trong thiên lao, đặc biệt sai nô tài mang đến những thứ này, từ nay ba bữa của Tướng Quân sẽ được ngự thiện phòng chuẩn bị."

Ta hỏi: "Công công, Hoàng Thượng còn nói gì thêm không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoang-thuong-ngai-that-thom/chuong-5.html.]

Người kia lắc đầu.

"Hoàng Thượng không nói gì cả, nhưng tất cả những thứ này đều do ngài ấy tự tay chọn lựa."

Nói xong, thái giám còn ân cần hỏi han vài câu rồi mới cung kính lui ra.

Hương thơm của đồ ăn vẫn còn lan tỏa trong không khí, lao phòng trang hoàng lộng lẫy khiến nó có vẻ lạc lõng so với cảnh xung quanh.

Lão Lý nhìn mà xuýt xoa.

"Tướng Quân, ngài đến đây ngồi tù hay đến nghỉ dưỡng vậy?"

Ta nhìn quanh những đồ vật xung quanh, quả thật đều là những thứ ta quen dùng, mắt khẽ sáng lên.

"Lão Lý, ông có nhận ra điều gì không?"

"Cái gì?"

Ta nhếch cằm, cười tươi.

"Hoàng Thượng trong lòng có ta."

Lão Lý: "..."

Ông ta há miệng, ngập ngừng một lát rồi mới lẩm bẩm: "Tướng Quân, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, tự luyến quá đà là bệnh, cần chữa."

Hoàng Thượng sai người mang đến cái đệm vừa mềm vừa thơm, còn thoải mái hơn cả ở tướng quân phủ, ta ngủ một giấc thật ngon.

Sáng hôm sau, vừa mới dậy, lão Lý đã vội vã chạy vào, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Tướng Quân, không ổn rồi! Hoàng Thượng muốn tuyển tú!"

Những cơn buồn ngủ còn sót lại trong ta lập tức tan biến.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Hôm qua sau khi Tướng Quân bị giam vào thiên lao, Ngự sử đã tấu lên Hoàng Thượng, đề xuất tuyển tú nữ để làm phong phú hậu cung. Ông ta nói lý do Tướng Quân mưu toan bất chính với Hoàng Thượng là vì hậu cung của ngài trống vắng. Chỉ có tuyển phi, Tướng Quân mới từ bỏ ý định."

"Lại là lão Ngự sử đó!"

Ta đập bàn đứng dậy.

Nhưng chẳng mấy chốc, ta liền bình tĩnh trở lại.

Từ khi Lý Dực lên ngôi đến nay, hàng năm đều có đại thần đề nghị tuyển tú nữ, nhưng đều bị ngài ấy từ chối. Dù lần này thực sự có tuyển tú nữ, Lý Dực cũng chỉ làm theo hình thức, hậu cung vẫn trống vắng, không có một ai.

Nghĩ đến đây, ta không để tâm nữa mà phất tay.

"Không sao, không sao, Ngự thiện phòng đã mang bữa sáng tới chưa? Ta đói rồi."

Trời đất rộng lớn, ăn cơm là quan trọng nhất.

Còn chuyện tuyển tú, lần này chắc cũng chẳng khác gì trước đây, chỉ là tiếng sấm to mà mưa chẳng lớn.

Nhưng không ngờ hai ngày sau, khi lão Lý, quản ngục, trở về sau khi ra ngoài, vẻ mặt ông ta trở nên kỳ lạ.

Ông ta đứng ngoài phòng giam, do dự một hồi rồi phẫn nộ nói:

"Tướng Quân, lần này Hoàng Thượng đã thực sự chọn một tú nữ."

Loading...