Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoàng Thượng, Ngài Thật Thơm! - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-13 00:31:37
Lượt xem: 4,167

“Câu này phải là ta hỏi người mới đúng. Hôm nay ta mở bảng chiêu phu, sao Hoàng Thượng lại ở đây?”

Người lúc này lẽ ra nên ở trong cung phê duyệt tấu chương chứ?

Hoàng Thượng bỗng nhiên cứng đờ, ánh mắt lảng tránh.

“Trẫm... chỉ là tò mò, muốn đến xem thử mà thôi, không ngờ lại bị thuộc hạ của nàng trói lại. Nàng còn không mau thả trẫm ra.”

Ta nhướng mày cười.

“Thả người? Vậy phu quân của ta phải làm sao?”

Ta đã quyết rồi.

Nhìn qua nhìn lại, vẫn thấy Hoàng Thượng là vừa mắt nhất. Ta, thân là Trấn Quốc Tướng Quân, nắm trong tay trăm vạn đại quân, sủng ái Hoàng Thượng thì có sao?

Ta làm việc luôn quyết đoán, một khi đã quyết định thì lập tức hành động.

Không cần cởi dây trói trên người Hoàng Thượng, ta liền đưa tay vào trong cổ áo lỏng lẻo của người.

Hoàng Thượng lập tức như con cá vừa lên bờ, giãy giụa kịch liệt.

“Người đâu! Người đâu!”

“Gọi đi, dù người có kêu đến khản cổ, cũng sẽ không ai tới đâu.”

Đây là phủ Tướng Quân, trong ngoài đều là người của ta, không có sự cho phép của ta, chẳng ai có thể vào đây.

Ngón tay ta vạch nhẹ lớp y phục bên trong của Hoàng Thượng, trượt trên làn da mịn màng, nhẹ nhàng phác họa đường nét.

Mắt ta sáng lên.

“Hoàng Thượng, hôm nay ta mới biết, hóa ra người có sáu múi cơ bụng, thân hình đẹp như vậy, mỗi ngày lại giấu dưới lớp y phục dày cộp, thật là đáng tiếc.”

Lớp trong lớp ngoài che kín, cũng không biết để lộ ra cho ta ngắm một chút.

Làm Hoàng Thượng, chẳng lẽ không nên thấu hiểu nỗi lòng của thần tử sao?

Càng nghĩ, ta càng thấy không cam lòng, tay liền vươn vào sâu hơn.

Hoàng Thượng tức thì mặt đỏ bừng bừng.

"Tô Từ Nguyệt, nàng... nàng... thật là vô lễ!"

Ta làm ngơ.

Đã đến mức này rồi, vậy thì làm tới luôn có lẽ cũng chẳng sao đâu?

"Chao ôi! Eo của Hoàng Thượng còn mềm mại hơn ta tưởng, cơ n.g.ự.c cũng mềm mềm, vai rộng, tay dài, thật là tuyệt vời."

Hoàng Thượng giận dữ, trừng mắt quát lớn: "Nàng đúng là phạm thượng!"

Ta bĩu môi.

"Người làm gì mà keo kiệt thế? Thân thể người mọc ra chẳng phải để người ta chạm vào sao? Nếu người muốn, ta để người sờ lại."

Nói xong, ta nắm lấy tay của Hoàng Thượng, mạnh dạn đặt lên n.g.ự.c mình.

"Nàng... nàng..."

Mặt của Hoàng Thượng đỏ như sắp nhỏ máu, trông cũng thật đáng yêu.

Ta nhìn mà lòng ngứa ngáy, giục giã: "Thôi nào, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, chúng ta mau vào đề chính đi."

Nói rồi, ta bắt đầu cởi giáp.

Hoàng Thượng nằm sấp trên giường.

"Tô Từ Nguyệt, lần trước khi trẫm tìm nàng, rõ ràng nàng đã từ chối trẫm."

"Lần trước ta quá bảo thủ, sau này nghĩ lại, luật pháp triều đình dường như không cấm thần tử sủng ái Hoàng Thượng. Người đừng động, để ta vui vẻ trước đã, ngày mai ta sẽ đến Đại Lý Tự nhận tội."

Đáng thưởng thì thưởng, đáng phạt thì phạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoang-thuong-ngai-that-thom/chuong-3.html.]

Ta là một vị tướng quân có nguyên tắc.

Hoàng Thượng tức giận đến run rẩy, không cam lòng ngẩng đầu nhìn ta.

"Dừng lại! Nàng xem trẫm là gì?"

Ta chợt khựng lại.

"Đã đến nước này rồi, người nói xem là gì? Đương nhiên là người trong lòng ta rồi!"

Hoàng Thượng nằm trên giường trông như bị bắt nạt quá đáng, khóe mắt đỏ hoe, y phục xộc xệch, cả búi tóc cũng đã rối tung, mái tóc đen xõa xuống giường, đẹp như bức họa.

Nghe ta nói vậy, Hoàng Thượng bỗng sững lại, cơn giận trong mắt như bị xua tan, ngơ ngác nhìn ta, một hồi sau, lại có chút ngượng ngùng, ánh mắt bâng khuâng.

Ta đưa tay vuốt mặt người, an ủi: "Yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với người."

Hoàng Thượng mở miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, thậm chí cũng không giãy giụa nữa.

Ta nhanh chóng tháo vòng tay, định ra tay hành động, thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng hô lớn.

"Hộ giá! Hộ giá! Mau bảo vệ Hoàng Thượng!"

Ôi trời!

Đến nhanh quá!

Lý Dực là cửu ngũ chí tôn, luôn có ám vệ bảo vệ bên cạnh, ta sớm đã đoán rằng ám vệ sẽ đến, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Ta đang định cởi y phục của Hoàng Thượng, động tác buộc phải dừng lại.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Hoàng Thượng cũng ngạc nhiên, hai chúng ta tròn mắt nhìn nhau.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài vang lên tiếng giao đấu.

Là thuộc hạ của ta đang đánh nhau với ám vệ.

Rầm!

Một tiếng động lớn vang lên.

Cửa phòng bị đá văng, giọng nói lo lắng của ám vệ vang lên.

"Hoàng Thượng, thuộc hạ đến hộ giá!"

"Cút ra ngoài!"

Ta còn chưa kịp nói gì, Hoàng Thượng đã lớn tiếng mắng.

Ám vệ vội vàng đến cứu giá, bỗng nhiên đứng sững, mặt mày đầy thắc mắc.

Không phải nói Hoàng Thượng gặp nguy hiểm sao?

Sao lại thế này?

"Hoàng Thượng, người không sao chứ?"

Giọng nói của Hoàng Thượng trầm lắng, mang theo sự bực bội vì bị cắt ngang giữa chừng.

"Các ngươi lui ra chờ, trẫm sẽ ra ngay."

Tiếng cửa gỗ kêu kẽo kẹt, cửa phòng lại được đóng chặt.

Bên ngoài trở nên yên ắng.

Tay ta dừng lại trên y phục của Hoàng Thượng, sau cơn náo động vừa rồi, trong giây lát ta cũng không biết có nên tiếp tục hay không.

Dù sao ngoài kia cũng có một đám người đang chờ.

Ta chẳng có hứng thú để người khác nghe lén.

Thôi thì...

Ta thu tay về.

Hoàng Thượng hỏi: "Tô Tướng Quân không tiếp tục nữa sao?"

Loading...