Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hoàng Quy - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-26 00:19:40
Lượt xem: 32

1

 

"Tên ăn mày từ đâu tới mà dám đánh Thái tử điện hạ? Các ngươi đều là đồ vô dụng, ngay cả đứa trẻ cũng không giữ nổi!"

 

Sắc mặt Quý phi lạnh lùng, một ánh nhìn như lưỡi d.a.o quét qua mọi người.

 

Lập tức, các thái giám, nô tỳ đều run rẩy quỳ xuống xin tha.

 

"Người đâu! Mau bắt nó lại cho ta!"

 

Quý phi ra lệnh một tiếng.

 

Thị vệ lập tức bắt lấy đứa trẻ trước mặt Thẩm Linh Sương.

 

Thấy bộ dạng nhếch nhác của đứa bé, tim ta thắt lại.

 

Đứa mà Thẩm Lăng Sương bắt chính là con gái năm tuổi của ta, Sanh Sanh.

 

Nó như vừa từ trong bùn đất bò ra, khuôn mặt bị bùn đất bôi bẩn, không nhìn rõ hình dáng ban đầu.

 

Chỉ lộ ra đôi mắt trong veo đầy kiên cường, may mắn là đôi mắt này khá giống ta.

 

Khi Sanh Sanh bị áp giải đi, ta không còn ẩn mình nữa.

 

Dùng khinh công từ trên ngọn cây hạ xuống, chặn đường thị vệ.

 

Nhân lúc thị vệ không để ý, ta xoay người cướp lại Sanh Sanh từ tay hắn ta.

 

Cơ thể Sanh Sanh cứng đờ trong khoảnh khắc.

 

Khi nhìn thấy ta, nó mềm nhũn, ngoan ngoãn dựa vào lòng ta.

 

Lúc này, Thẩm Lăng Sương giận dữ hét lên:

 

"Tất cả mọi người bắt lấy nó, không được để nó sống sót rời khỏi trường săn!"

 

Bọn họ đông người, dù khinh công của ta có tốt đến đâu, cũng khó có thể xoay xở.

 

Thẩm Lăng Sương dẫn người chặn trước mặt ta, cười khẩy:

 

"Còn có đồng bọn nữa sao?”

 

"Thương tổn điện hạ, các ngươi có biết hậu quả là gì không?"

 

Điện hạ chính là Thái tử đương triều, cũng là con trai của ta.

 

Hạ Bắc Thư.

 

Nghe thấy tên nó, lòng ta dấy lên cảm giác đau xót.

 

Nhưng ta chưa kịp đau lòng, nô tỳ bên cạnh Thẩm Lăng Sương đã tiến lên.

 

Nàng ta giơ tay lên, định tát vào mặt Sanh Sanh để trừng phạt.

 

Ta nhanh chóng bắt lấy cổ tay của nàng ta.

 

"Đường đường là Quý phi, lại không cho trẻ con cơ hội giải thích, trước mặt mọi người mà trừng phạt đứa bé."

 

Ta cười lạnh, nhắm thẳng vào điểm yếu của nàng ta:

 

"Trước đây tiên hoàng hậu khoan dung nhân hậu, chẳng phải Quý phi nương nương luôn noi gương tiên hoàng hậu sao?"

 

Nghe lời này, sắc mặt Thẩm Lăng Sương lập tức thay đổi.

 

Ánh mắt nàng ta lạnh như băng, nhìn ta như muốn lột da ta sống.

 

Nàng ta không biết, người đứng trước mặt nàng ta chính là tiên hoàng hậu.

 

2

 

Ban đầu ta chỉ muốn cùng con gái Sanh Sanh luyện tập khinh công trên núi sau.

 

Không ngờ, Sanh Sanh lại vô tình chạy vào trường săn Hoàng gia.

 

Ta lo lắng, vội vàng đuổi theo nó.

 

Nhưng không ngờ lại gặp cố nhân từ năm năm trước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoang-quy/chuong-1.html.]

Năm năm trước, ta vẫn là hoàng hậu, người đứng trên vạn người.

 

Được mọi người cẩn thận cung hầu, ai ai cũng kính trọng, sợ hãi ta, sợ làm phật ý ta.

 

Ta và hoàng đế Hạ Triều tương kính như tân suốt năm năm.

 

Cùng hắn từ một hoàng tử không được sủng ái, đến thái tử được trọng dụng, rồi lên ngôi hoàng đế.

 

Mà ta cũng từng bước lên, thành công ngồi lên vị trí hoàng hậu.

 

Nhưng vào ngày sinh nở, ta khó khăn sinh ra một đôi long phượng.

 

Sức lực đã cạn kiệt, ta ngất lịm.

 

Khi tỉnh lại, ta phát hiện chỉ còn lại một công chúa trong lòng.

 

Ta phát điên lao ra ngoài.

 

Nhưng bị Thẩm Lăng Sương chặn lại ở cửa, nàng ta khuyên nhủ ta bằng lời hay tiếng ngọt:

 

"Nương nương, người chỉ sinh ra một vị công chúa, làm gì có thái tử?"

 

Ta rõ ràng sinh ra hai đứa con, nhìn thấy chúng bình an ta mới dám ngủ.

 

Sao bây giờ chỉ còn một đứa? Điều đó sao có thể?

 

Ta đẩy nàng ta ra, muốn xông ra ngoài.

 

Bên tai vang lên tiếng thở dài của Thẩm Lăng Sương:

 

"Hoàng thượng có lệnh, nương nương sinh nở tổn thương thân thể, từ nay tĩnh dưỡng tại Phượng Loan cung, tiểu công chúa sẽ do thái hậu nuôi dưỡng."

 

Nói xong, Thẩm Lăng Sương khẽ cười, liếc nhìn nô tỳ bên cạnh.

 

Nô tỳ đưa ta về Phượng Loan cung.

 

Khi nàng ta bước ra ngoài, sợi dây đỏ trong tay nàng ta đứt làm đôi.

 

Sau khi sinh, ta đã tự tay đan dây đỏ và buộc vào tay hai đứa trẻ.

 

yyalyw

Dây đỏ trên cổ tay công chúa vẫn còn.

 

Sợi dây đỏ mà Thẩm Lăng Sương vứt đi chính là của tiểu hoàng tử.

 

Chính nàng ta đã cướp đi con trai ta!

 

Ta như phát điên lao vào trong, nhưng bị nô tỳ ngăn lại.

 

Những nô tỳ hầu hạ ta đều không còn nữa, thay vào đó là những gương mặt xa lạ.

 

Tất cả điều này đều là do Thẩm Lăng Sương gây ra.

 

Nhưng thánh chỉ là thật, lệnh của hoàng thượng cũng là thật!

 

Hắn dung túng cho Thẩm Lăng Sương tác oai tác quái trong hậu cung, chỉ vì nàng là cháu gái của thái hậu.

 

Giờ đây, đứa con mà ta đã liều mạng sinh ra không còn một đứa nào.

 

Dựa vào cái gì?

 

Trước khi tiểu A Sanh bị mang đi, ta đã nảy ra một ý tưởng điên rồ.

 

Đốt Phượng Loan cung.

 

Ta tự tay phóng hỏa đốt toàn bộ Phượng Loan cung.

 

Đám cháy kéo dài suốt đêm, khói lửa cuồn cuộn, ngọn lửa bùng cháy dữ dội.

 

Cả Phượng Loan cung đều bị thiêu rụi.

 

Cung điện lộng lẫy bị thiêu đen, hóa thành tro tàn.

 

Khi các nô tài tìm được ta, chỉ còn lại một bộ xương.

 

Còn ta đã sớm ra khỏi cung, đến phủ quốc công dưỡng thương.

 

Năm năm sau, Thẩm Lăng Sương trở thành Quý phi duy nhất trong hậu cung.

 

Nhưng tiên hoàng hậu luôn là cái gai trong lòng nàng ta.

Loading...