Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoàng Cung Này, Trẫm Cảm Thấy Ai Cũng Đều Có Bệnh - Chương 4-5.1

Cập nhật lúc: 2024-09-16 16:05:45
Lượt xem: 364

04

"Thường Kinh Nghĩa, ban cho Thiên Thiên cô nương kia chén canh."

"Tuân chỉ."

Tam công chúa sững người, "Phụ hoàng, người đây là...?"

Phò mã và Thiên Thiên cũng không hiểu gì.

Mãi đến khi Thiên Thiên uống canh xong, trúng độc chết, Phò mã mới hiểu ý trẫm.

Hắn ta ôm t.h.i t.h.ể Thiên Thiên khóc lóc, "Thiên Thiên, người đâu, mau mau, cứu Thiên Thiên!"

Hắn ta túm lấy vạt áo Tam công chúa, "Xin người, Lý Dung, ta không nên đánh nàng, xin người, cứu Thiên Thiên được không?"

Tam công chúa lắc đầu, rút vạt áo ra, tỏ vẻ bất lực.

"Không! Ta không tin! Nàng là nữ nhi được Hoàng thượng sủng ái nhất, nàng, lúc trước đã có thể cầu xin Hoàng thượng cứu cha ta, hôm nay nhất định cũng có thể cầu xin Hoàng thượng cứu Thiên Thiên, đúng không?"

Mắt Phò mã đầy hy vọng.

Tam công chúa khó khăn mở miệng, giọng khàn khàn, "Nếu chàng đã biết là ta cứu cha chàng, vậy hôm nay sao lại đối xử với ta như vậy?"

Phò mã cúi đầu không nói, tay lại nắm chặt cánh tay nàng ta, Tam công chúa đau đến kêu lên.

Cung nữ bên cạnh vội vàng tách hai người ra.

Hoàng hậu ghé vào tai trẫm nói, "Hoàng thượng, vừa rồi ma ma kiểm tra phát hiện trên người Tam công chúa có rất nhiều vết thương."

Trẫm không nói gì, đợi đến khi Phò mã ôm t.h.i t.h.ể Thiên Thiên khóc đã đời, trẫm mới mở miệng.

"Ngươi cũng si tình đấy, đã vậy thì, đánh c.h.ế.t đi."

Phò mã cứng người, ngay cả t.h.i t.h.ể Thiên Thiên cũng không cần nữa, dập đầu lia lịa, "Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng, con bị lừa, đều là do ả, đều là do ả ta lừa gạt con."

Phò mã vừa khóc lóc vừa đá vào t.h.i t.h.ể Thiên Thiên để trút giận.

Trẫm còn tưởng hai người này tình thâm nghĩa trọng lắm, hóa ra cũng chỉ là kẻ nhát gan, nhu nhược, vô dụng.

Nếu Phò mã thật sự bằng lòng lấy tính mạng cả tộc để chôn cùng tình yêu của hắn ta, trẫm sẽ cho rằng hắn ta bị não úng nước.

Bây giờ trẫm cho rằng hắn ta là đồ hèn.

"Dung nhi, con thấy sao?"

Trẫm giao quyền lựa chọn cho Tam công chúa.

Tam công chúa ngơ ngác nhìn Thiên Thiên c.h.ế.t không nhắm mắt, lại nhìn Phò mã đang trút giận lên t.h.i t.h.ể Thiên Thiên, khẽ cụp mi, "Dung nhi đều nghe theo Phụ hoàng."

Tốt lắm, vẫn chưa ngu đến mức cầu xin cho Phò mã.

Dù sao cũng là con gái ruột, có tiến bộ là tốt rồi.

"Phò mã Tống Thần, lập tức đánh chết. Lễ bộ Thị lang, cách chức, giáng xuống thứ dân, ba đời không được làm quan."

Trẫm thấy mình thật nhân từ, còn chưa tru di cửu tộc nhà Phò mã.

"Không! Hoàng thượng tha mạng, tha mạng! Con chỉ là bị tiện nhân này mê hoặc, Hoàng thượng!"

"Bịt miệng hắn ta lại, phiền phức."

Bên ngoài rất nhanh im ắng, chỉ còn lại mùi m.á.u tanh.

Cung nhân đặt túi thơm, mùi m.á.u tanh cũng biến mất.

Cũng giống như hai t.h.i t.h.ể này, biến mất sạch sẽ.

Vì chuyện của Phò mã, Tam công chúa ủ rũ mấy ngày liền, gầy cả người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoang-cung-nay-tram-cam-thay-ai-cung-deu-co-benh/chuong-4-5-1.html.]

Trẫm nghĩ không thể tiếp tục như vậy, liền ban cho nàng ta mấy nam sủng, còn để nàng ta theo Mộc tướng quân học võ.

Trẫm không mong nàng ta lập được công lao gì, chỉ mong nàng ta có thể tự bảo vệ mình.

Nam sủng Tam công chúa một tên cũng không nhận, lại trả hết về.

Nhưng đến chỗ Mộc tướng quân, nàng ta lại siêng năng đến lạ.

Trẫm vốn tưởng chuyện Phò mã đã qua, không ngờ bảy ngày sau, Vinh thân vương tạo phản.

05

Vinh thân vương là con trai của hoàng đệ tiên đế. Nể tình hắn ta luôn ngoan ngoãn nghe lời, trẫm phong hắn ta làm thân vương.

Vậy mà bây giờ hắn ta lại tạo phản!

Trẫm rất tức giận, nhưng càng thêm nghi hoặc.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Vinh thân vương không có thực lực, cũng không có danh tiếng, hắn ta dựa vào cái gì mà tạo phản?

Tướng sĩ dưới trướng trẫm đều như lũ ăn hại, liên tục bại trận trước quân đội của Vinh thân vương.

Cuối cùng trẫm phái Mộc Lăng đến.

Mộc Lăng quả là kỳ tài, ngay trong ngày đã chiếm được một thành trì.

Thế trận cũng bắt đầu giằng co.

Vào thời khắc mấu chốt này, Thái tử đi cứu trợ thiên tai trở về. Bên cạnh hắn ta còn có một nữ nhân yếu đuối.

Trải qua chuyện của Tam công chúa, bây giờ nhìn thấy loại nữ nhân này trẫm liền thấy ám ảnh.

Mà Thái tử cũng không phụ lòng mong đợi, cho trẫm một phen kinh hãi.

"Phụ hoàng, nhi thần muốn cưới Vân Nhi làm thê tử!"

Thái tử quỳ trên mặt đất, "Vân Nhi đã có thai, nhi thần không thể phụ nàng ấy, Phụ hoàng."

Trẫm cảm thấy hắn ta làm Thái tử lâu quá, người bay bổng rồi.

Chuyện hôn sự của Thái tử là do chính hắn ta cầu xin ba năm trước.

Đối phương là con gái của Thái phó, tính tình ôn hòa, nổi tiếng là tài nữ.

Trẫm rất hài lòng với nàng ta, cũng rất coi trọng Thái tử.

Cách đây không lâu Thái tử được trẫm phái đi trị thủy.

Mục đích quan trọng nhất của lần trị thủy này là để Thái tử ra ngoài tiếp xúc với bách tính, gây dựng danh tiếng.

Nghe báo cáo của quan địa phương, Thái tử làm rất tốt.

Trẫm vốn định để Thái tử trở về sẽ thành thân, thế mà Thái tử lại trực tiếp cho trẫm một phen kinh hãi.

Trẫm phớt lờ lời hắn ta, "Chuyện hôn sự của con và nữ nhi nhà Thái phó cũng nên được đưa vào lịch trình rồi, để Khâm thiên giám chọn ngày lành tháng tốt, Tử Đồng thấy sao?"

Hoàng hậu quả nhiên là Hoàng hậu tốt của trẫm, cũng ăn ý lờ đi Thái tử, "Đứa bé đó thần thiếp cũng đã xem qua, quả thực là đứa trẻ hiếu thuận."

"Phụ hoàng, nhi thần..."

Trẫm: "Nếu Tử Đồng đã nói vậy, xem ra đứa trẻ này quả thực không tồi."

"Phụ hoàng, nhi thần nguyện cả đời này..."

Hoàng hậu: "Đúng vậy, lần trước triệu vào cung gặp một lần, không chỉ tài mạo song toàn, mà còn thông minh hơn người nữa."

"Phụ hoàng, mẫu hậu, con..."

Trẫm: "Trẫm sẽ đi tìm Thái phó đánh cờ, Thái tử lui xuống trước đi."

Trẫm ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho Thái tử, Thái tử cũng chỉ có thể bất mãn rời đi.

Loading...