Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOAN NHAN - 11

Cập nhật lúc: 2024-09-15 22:22:41
Lượt xem: 3,124

Ta không biết đại nhân sống thế nào, vì sau đó ta không đến đại viện nữa, ở Đại Lý Tự, ta theo Cao bộ đầu làm việc, nhưng mỗi ngày ta vẫn đến tiền viện nhìn lén đại nhân một lần.

 

Đôi khi đại nhân phát hiện ta, ta liền bỏ chạy, không dám nói chuyện với ngài.

 

Ta cảm thấy có chút ấm ức, nhưng cũng biết rằng mình không nên có loại cảm giác này.

 

Ngày kinh thành có trận tuyết đầu tiên, đại nhân cãi nhau với phu nhân, nguyên do là phu nhân đã đánh lão phu nhân.

 

Ta lần đầu chạy đến đại viện, nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của lão phu nhân, tức giận đến run người.

 

Đại nhân bước vào, nhìn thấy ta, thoáng sững lại.

 

Ngài hành lễ với lão phu nhân, nói rằng mình bất hiếu, vô dụng.

 

"Sao con có thể vô dụng được," lão phu nhân nắm lấy tay ngài, "Con à, hãy làm điều con muốn làm, không nên để chuyện trong nhà làm hao tổn sức lực."

 

Ta đau lòng khôn xiết, người luôn kiêu ngạo như đại nhân, giờ đứng trong phòng, trên gương mặt tràn ngập sự chịu đựng và bất lực.

 

Phu nhân theo vào, trước hết là chửi mắng lão phu nhân, nói bà phá hoại tình cảm vợ chồng, rồi thấy ta ở đó, nàng lao đến túm lấy tóc ta, định đánh.

 

"Ta đã nói rồi, không được đến đây, ngươi xem lời ta nói như gió thoảng bên tai sao?"

 

Đại nhân nắm lấy tay phu nhân, đẩy nàng ra, "Trương thị, nàng ấy không phải là nô tỳ bán mình. Nàng đã tự ý bảo nàng ấy dọn đi, ta đã nhịn, nhưng nếu nàng còn tiếp tục quá đáng, ngày mai ta sẽ thỉnh chỉ, xin hòa ly với nàng."

 

"Thừa Phong, ngươi tự xưng là quân tử, thanh cao đạo mạo, nhưng ngươi lại thích đứa trẻ do chính mình nuôi dưỡng. Ngươi không biết liêm sỉ!"

 

Nàng nói những lời thật cay nghiệt, ta không ngờ một tiểu thư khuê các lại có thể mắng nhiếc tục tĩu đến vậy.

 

Đại nhân loạng choạng, sắc mặt trắng bệch.

 

***

 

Phu nhân không cho ta sống trong phủ nữa.

 

Nàng không nhắc đến Đại Lý Tự, ta đoán nàng có người theo dõi ta và đại nhân ở đó.

 

Nàng biết ta không nói chuyện với đại nhân, điều này không phạm phải quy tắc mà nàng đã đặt ra.

 

Ta chuyển đến sống ở Đại Lý Tự, cuối năm, Cao bộ đầu phải đi Tùng Tùng huyện làm việc, nơi đó gần Đông Thái, ta chủ động xin theo.

 

Cao bộ đầu ngạc nhiên khi thấy ta biết cưỡi ngựa, ta mỉm cười đáp, "Là đại nhân nhà ta dạy."

 

Những gì ta biết đều do đại nhân dạy cho.

 

Khi đến Tùng Tùng huyện, trong lúc làm việc, có người bất ngờ hỏi ta có quen biết người tên Tú Trúc không. Ta bảo không biết.

 

"Ngươi và Tú Trúc giống nhau như hai tỷ muội, ta còn tưởng các ngươi là tỷ muội đấy."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoan-nhan/11.html.]

"Không sao."

 

Ta đáp qua loa, nhưng khi kịp phản ứng, người kia đã đi mất.

 

Ta tìm rất lâu, cuối cùng gặp được người đó, hỏi hắn Tú Trúc là ai, hắn dẫn ta đến một ngôi chùa nhỏ, ở đó ta gặp Tú Trúc.

 

Nàng ấy thật sự rất giống ta, ta bước lên hỏi nàng từ đâu đến, nàng bảo không nhớ, chỉ nhớ trước nhà có một con mương hôi thối, nàng có một tỷ tỷ, đôi giày của tỷ ấy luôn rách, ngón chân cái thò ra ngoài quanh năm.

 

Ta ôm nàng khóc, gọi nàng là Nhị Nha.

 

"Muội không chết, thật tốt quá."

 

Tú Trúc nói rằng sư phụ của nàng nhặt nàng trong một chuyến du hành, lúc đó cứ tưởng nàng không qua khỏi, nhưng không ngờ nàng sống sót.

 

Chỉ có điều, tai trái của nàng đã điếc.

 

"Là hắn đánh." Ta vừa khóc vừa nói, "Cái tát ấy quá mạnh, muội còn nhỏ như vậy..."

 

Tú Trúc đã quên hết mọi chuyện, không nhớ gì cũng tốt.

 

Ta muốn đưa muội ấy về kinh, nhưng muội lại nói muốn ở lại nơi này, vì sư phụ muội đã già yếu, muội phải ở lại phụng dưỡng.

 

"Tỷ ơi, tỷ ở lại đây với muội được không? Đợi khi sư phụ... muội sẽ cùng tỷ về kinh." Muội vừa khóc vừa nói.

 

Ta đồng ý.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Ta nghĩ đây chính là số mệnh, số phận của ta và muội muội đã rất may mắn rồi, muội không chết, ta cũng không chết, mỗi người đều có duyên phận riêng.

 

Sau khi hoàn thành công việc, ta ở lại với muội muội nửa tháng rồi mới quay về kinh.

 

Đến tháng Chạp, ta muốn sớm quay lại Tùng Tùng huyện để đón Tết cùng muội muội, nên ngay ngày đầu tiên trở về kinh, ta đã đến tìm đại nhân.

 

"Đại nhân, ta đã tìm thấy muội muội rồi, vì vậy, ta muốn từ chức, để có thể ở bên muội ấy."

 

Đại nhân ngẩng đầu từ bàn làm việc, nhìn ta, trong mắt có điều gì đó thoáng qua nhưng nhanh chóng lặng yên. Ngài gật đầu nhẹ nhàng, "Cũng được, để Á An tiễn ngươi đi."

 

"Được!" Ta cười với đại nhân, nhưng lần này ngài không cười đáp lại ta.

 

***

 

Ta đến từ biệt lão phu nhân và phu nhân.

 

Phu nhân nhìn ta, xin lỗi vì những lời khó nghe nàng đã nói lần trước.

 

Nhưng nàng không đồng ý cho ta rời đi, còn giới thiệu quản gia thân tín của nàng, ép ta gả cho  Lưu quản gia.

 

"Hắn là người tốt, diện mạo cũng khá, đã theo ta nhiều năm, trong tay cũng có chút bạc, ngươi gả cho hắn chính là trèo cao đấy."

 

Ta tròn mắt kinh ngạc nhìn phu nhân, lần đầu tiên ta phản đối, "Phu nhân, ta không bán thân, ta là dân thường!"

Loading...