Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hoán Hồn - Chương 12 (END)

Cập nhật lúc: 2024-08-11 21:51:10
Lượt xem: 154

Tôi trước kia không phải tên Lâm Miểu Miểu.

 

Tên tôi là Lâm Nhất.

 

Bởi vì cái tên cha không thương mẹ không yêu này, tôi ở trường học chịu đủ bắt nạt.

 

Nước toilet, nước lau nhà, tôi đã uống hết.

 

Tôi còn bị đánh.

 

Diệu Diệu đã cứu tôi.

 

Thỉnh thoảng bởi vì che chở tôi, cô ấy cũng bị tát.

 

Nhưng cô ấy sẽ mua hai cây kem, cùng tôi đắp mặt cho nhau, lại cùng tôi ăn hết.

 

Cô ấy lớn hơn tôi một khóa.

 

Cô ấy cười nói: "Sau này chúng ta cùng học chung một trường đại học, sẽ không còn ai bắt nạt chúng ta nữa!"

 

Nhưng ngày tôi báo danh, cô ấy mất liên lạc.

 

Tôi không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.

 

Tôi đi sửa mặt mũi, bắt đầu tự mình tra.

 

Nhà Tống Yến Thanh rõ ràng là rất có tiền.

 

Nhưng ví tiền của anh ta luôn xẹp lép.

 

Đúng vậy.

 

Tôi đã tìm ra rồi.

 

Anh ta đem tiền để thuê một tòa nhà xa xôi.

 

Sửa sang lại thành hình dáng của khách sạn.

 

Ngay từ đầu, khách sạn này, chính là động mà anh ta tỉ mỉ bày ra.

 

Anh ta làm bẩn ánh trăng của mình, lại hủy diệt ánh trăng của tôi.

 

Cha của Điền Diệu Diệu đã nhịn không được.

 

Ông móc ra một cái kìm, nói muốn đem tay hắn từng tấc từng tấc kẹp nát.

 

Tống Yến Thanh giãy dụa không có kết quả, đột nhiên dữ tợn nở nụ cười.

 

“Giết tôi đi, ông sẽ vĩnh viễn không tìm thấy t.h.i t.h.ể con gái mình!"

 

Tiếp theo anh ta lại chuyển hướng Giang Miểu: "Em lấy cái gì để cho tôi ngồi tù? Đi nói cho toàn thế giới chuyện mười năm trước thiếu chút nữa bị tôi đi vào sao?”

 

Sắc mặt hai người trong nháy mắt tái nhợt.

 

Tôi lại nở nụ cười.

 

Tôi quay đầu hỏi bọn họ: "Nơi này là tầng cao nhất sao?"

 

Chủ nhóm gật gật đầu: "Đúng, đúng là ở trên sân thượng.”

 

Tôi nhìn thẳng hai mắt Tống Yến Thanh.

 

"Nếu như tôi đoán không sai, Điền Diệu Diệu... đã bị anh chôn ở phòng 1814?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoan-hon-gehb/chuong-12-end.html.]

 

"Tường tầng 18 gõ gõ đập đập, hẳn là sẽ phát hiện một gian mật thất, đúng không?"

 

Sắc mặt Tống Yến Thanh, rốt cục hoàn toàn thảm bại.

 

Giang Miểu cùng anh trai trông chừng Tống Yến Thanh, chúng tôi đi đến lầu 18.

 

Quần chủ căn cứ vào phong thủy trấn hồn, tìm được mật thất.

 

Mấy búa rơi xuống, bụi đất bay tán loạn, có phản quang xuyên qua.

 

Tất cả những gì ở đấy chợt xuất hiện trước mắt chúng tôi.

 

Tôi đột nhiên rơi lệ.

 

“Diệu Diệu... Chúng ta về nhà thôi.”

 

Tiếng còi cảnh sát vang lên.

 

Hết thảy, kết thúc.

 

#Ngoại truyện:

 

Tôi và Giang Miểu làm bạn.

 

Cô ấy là một cô gái tốt.

 

Tôi và cô ấy đều rất thích đi du lịch.

 

Lúc trước cô ở nước ngoài, để giải sầu, đã đi qua rất nhiều nơi.

 

Về nước, bởi vì có Tống Yến Thanh tên cặn bã này, trong lòng cô ấy vẫn còn sợ hãi, sợ đầu sợ đuôi.

 

Sau khi Tống Yến Thanh bị kết án, cô ấy không còn khúc mắc.

 

Hiện tại chúng tôi vừa có thời gian, liền cùng nhau đi du lịch khắp nơi.

 

Diệu Diệu được hỏa táng và an nghỉ.

 

Tôi đã hỏi ý kiến cha cô ấy và lấy một ít tro cốt.

 

Tôi mang tro cốt Diệu Diệu trên người, đưa Diệu Diệu cùng đi khắp nơi.

 

Mùa hè năm nay, tôi và Giang Miểu cùng nhau đi đến hồ muối Trà Tạp.

 

Ban ngày có quá nhiều người, nghe nói hồ muối dưới ánh trăng sẽ đẹp đến mức khiến người tôi quên đi phiền não.

 

Chúng tôi quyết định nửa đêm cùng đi chụp cảnh đêm.

 

Tôi đóng lại gương trang điểm rồi nhét vào trong túi, chỉ vào son môi của mình hỏi Giang Miểu: "Đẹp không?"

 

Giang Miểu cười rất vui vẻ: “Đẹp.”

 

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

"Vậy chúng ta đi thôi, cùng đi chụp cảnh đêm!"

 

Cô ấy mở cửa đi ra ngoài trước.

 

Tôi đi theo phía sau, nụ cười càng ngày càng rạng rỡ.

 

Hồ muối bên cạnh phẳng lặng như một tấm gương.

 

Diệu Diệu, đến lúc trở về rồi!

 

-HẾT-

Loading...