Hoán đổ thân xác cùng vệ sĩ ! - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-04 17:24:55
Lượt xem: 1,469

15

Trong bệnh viện.

Tôi nằm trên giường, Hàn Thừa ngồi ở bên cạnh thúc giục tôi uống thuốc.

Tôi trùm chăn lên đầu, lẩm bẩm: “Anh không ăn thì em cũng không ăn. Trừ khi anh hôn em một cái!”

Có tiếng bước chân quen thuộc ở cửa.

Sau đó là tiếng gọi tử tế của bố tôi: "Con gái ngoan! Bố đến muộn! Tất cả là do chuyến bay quốc tế c.h.ế.t tiệt đó bị hoãn. Lần sau bố nhất định sẽ đưa chiếc Gulfstream G700 của mình đi Mỹ——"

 

Tôi sững sờ, nhanh chóng chui ra khỏi chăn, cùng anh nhìn ông ấy.

Hai bên đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.

Bố tôi chỉ sững sờ một giây rồi giận dữ gầm lên:

"Hàn Thừa! Cậu không có giường riêng sao? Tại sao lại ngủ trên giường của con gái tôi?!"

Tôi vô thức nói: “ Bố, xin hãy nghe con giải thích…”

Bố tôi lại càng khó chịu: “ Cậu còn dám gọi tôi là bố à? Ai thèm làm bố cậu? Bản thân cậu không có bố sao?!”

 

Tôi nghẹn ngào nói: "Tống lão gia, đây là hiểu lầm..."

Hàn Thừa ngắt lời tôi: “Anh ấy cứu con bị thương nên ngủ trên giường của con, có chuyện gì không?”

Logic này có vẻ hợp lý?

Bố tôi bực bội , nhưng trọng tâm chú ý của ông lại là: "Con à, sao con nói chuyện với bố bằng giọng điệu lạnh lùng như vậy? Con giận bố à?"

Hàn Thừa dừng lại một chút, tựa hồ có chút choáng váng, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười cứng ngắc.

 

"Không, con chỉ không muốn bố tàn nhẫn với anh ấy như vậy."

Bố tôi càng thêm đau khổ nhưng ông không thể mắng con gái mà chỉ biết nhìn tôi buồn bã.

"Tiểu Hàn, tôi đã biết chuyện tối qua xảy ra, tôi thuê cậu bảo vệ an nguy cho nữ nhi của tôi, tại sao cậu có thể để Nguyệt Nguyệt đích thân ra tay?!"

Tôi: "..." Tôi chỉ muốn bảo vệ sự an toàn của anh ấy. Tôi có thể nói sự thật không?

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của tôi, Hàn Thừa cười.

Anh vòng tay qua vai tôi và vuốt ve phần ngọn tóc của tôi một cách nhẹ nhàng.

Trong mắt bố tôi, cảnh tượng này giống như một con lợn đang muốn ăn bắp cải nhỏ của mình.

Và hiển nhiên, bắp cải trắng của ông ấy quan tâm đến con lợn nhiều hơn con lợn quan tâm đến bắp cải trắng!

Bố tôi không thể chịu đựng được nữa, ông ôm n.g.ự.c run rẩy đưa tay ra: "Thuốc hạ huyết áp của tôi đâu? Mau lấy đi."

Hàn Thừa nhanh chóng đưa thuốc hạ huyết áp, chu đáo rót nước ấm.

Bố tôi ngạc nhiên nhìn anh rồi thở dài: “Con gái quả nhiên lớn lên là biết hiếu thuận. Tình yêu của cha dành cho con không uổng phí mà ”.

Nhưng ngay sau đó, ông ấy nhìn tôi lạnh lùng và ho khan.

"Nhưng điều đó không có nghĩa là bố ủng hộ tình yêu của con- kể cả đó là Tiểu Hàn. Con còn trẻ nên không vội yêu đương, biết không?"

Hàn Thừa không biết âm điệu đó là gì, đột nhiên ánh mắt sáng lên, khẽ mỉm cười: “ Bố, con biết rồi.”

Bố tôi thấy Hàn Thừa không phản đối gì liền nói ông sắp tham dự một hội nghị hợp tác quốc tế và định rời đi.

Là một cô con gái ngoan ngoãn hiếu thảo, Hàn Thừa lập tức đứng dậy: “ Bố , con tiễn bố.”

Hai người ở cửa nói chuyện rất lâu trước khi bố tôi miễn cưỡng rời đi.

Tôi hỏi Hàn Thừa: “Anh đang nói cái gì vậy?”

Hàn Thừa cười lạnh: “Sau này em sẽ biết.”

 

16

Sau khi xuất viện, việc làm thế nào để thay đổi cơ thể trở thành ưu tiên hàng đầu của cả hai chúng tôi.

Dù sao, tuy có thể hôn mặt mình, nhưng hôn Hàn Thừa cảm giác vẫn tốt hơn!

Sẽ thật đáng tiếc nếu bỏ đi một thân hình đẹp như vậy mà không được âu yếm!

Vì vậy, anh ấy đi nghiên cứu khoa học, còn tôi đi thăm dò huyền học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoan-do-than-xac-cung-ve-si/chuong-8.html.]

Hai người có sự phân công lao động rõ ràng và cùng một mục tiêu, về cơ bản đã sử dụng tất cả các phương pháp có sẵn.

Cuối cùng, tôi đau đớn phát hiện ra rằng chẳng có cách nào hiệu quả cả.

Cuối cùng, khi Phương Tương Tương mò đến xin lỗi thì tôi đã sực tỉnh.

"Cô nói sư phụ của cô sẽ xuất gia?"

Phương Tương Tương nháy mắt với tôi: "Đúng vậy, Hàn Thừa, anh cũng có hứng thú với huyền học? Anh muốn hỏi gì? Sự nghiệp, hôn nhân, hay tiền bạc?"

Tôi nắm tay cô ấy và nói một cách trìu mến: “ Tôi muốn tính xem bao lâu nữa thì Nguyệt Nguyệt và anh sẽ kết hôn”.

Phương Tương Tương tái xanh mặt.

Mặc dù vậy, cô ấy vẫn rất tốt bụng khi sắp xếp cho chúng tôi gặp sư phụ của cô ấy.

Trên đường đi, tôi đã giới thiệu sư phụ của Phương Tương Tương cho Hàn Thừa.

Ông ấy xuất thân từ một gia đình quý tộc, từ nhỏ đã yêu thích huyền học và tâm linh

Gia đình cũng ủng hộ ông ấy bởi vì họ rất giàu có và quyền lực nên họ để con trai út tự do theo đuổi sở thích của mình.

Sau đó, ông ấy học với các chuyên gia nổi tiếng và học được toàn bộ chiêm tinh học của phương Đông lẫn phương Tây.

Nhưng quẻ đầu tiên ông tính chính là dự đoán sự suy tàn của gia tộc. Muốn thay đổi kết cục gia đình tan nát, phải tiêu hết tài sản thì con người mới có cơ hội sống sót.

Tất nhiên, cha ông , người đang nắm quyền, rất tức giận. Ông cho rằng con trai đã mất trí và cắt đứt mọi nguồn viện trợ.

Bị anh chị em châm ngòi ly gián, sư phụ bị đuổi ra khỏi nhà.

Từ đó trở đi, ông mất hết người thân và trở thành kẻ không ai thân thích.

Năm thứ hai sau khi rời nhà, cha ông ấy mắc sai lầm lớn và nhảy lầu tự tử.

 

Cả gia đình từ đó sa sút, anh chị em cũng không thể vực dậy nổi.

Và ông ấy trở nên nổi tiếng ở Đông Nam Á vì khả năng tiên đoán chính xác của mình, vô số quan chức muốn nhờ ông xem mệnh.

Nhưng ông ấy lại là người chỉ quan tâm đến duyên phận, không màng vật ngoài thân.

Trong một năm, phải sống ẩn dật gần hết nửa năm, không màng thế sự

Về phần Phương Tương Tương...

"Trước đây em đã nói với anh rồi, nó ấy à, tuy ngốc nghếch, nhưng thật ra rất tốt bụng. Một năm sau, sau khi bị bố mình đuổi ra khỏi nhà, sư phụ lâm bệnh nặng sắp c.h.ế.t đói trên đường, Phương Tương Tương đi ngang qua và mang ông ấy đến bệnh viện điều trị."

 

Hàn Thừa cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tôi nhẹ nhàng chọc anh ấy: “Sao thế?”

Anh ấy nói: "Nếu không lấy lại được như cũ, em có buồn không?"

Tôi chớp mắt: "Em không buồn. Em nhặt được thân hình cường tráng như vậy chẳng mất gì cả. Em vui còn không hết kìa."

Ánh mắt anh tối sầm, lắc đầu: “Nhưng, anh muốn đường đường chính chính ở bên em.”

Tôi đưa tay chạm vào má anh, an ủi: “Không sao đâu, sư phụ nhất định sẽ tìm ra cách.”

Đại sư quả thật là đại sư.

Trông thật tiên phong đạo cốt, khí chất trẻ trung không đoán được tuổi thật.

Không cần thiết phải bói toán hay rút thăm.

Ông ấy chỉ nhìn chúng tôi một lúc rồi bình tĩnh nói: “Hai người này, Nguyên thần khác thường, nam sinh nữ tướng, nữ sinh nam tướng”.

Tôi kìm nén vui mừng hỏi: “Sư phụ, làm thế nào để phục hồi được như cũ ạ?”

Ông ta không trả lời tôi mà dùng ngón tay chỉ vào Hàn Thừa.

"Sự thay đổi của Nguyên thần là để thực hiện mong muốn của cậu và l.à.m t.ì.n.h yêu của cậu trở nên viên mãn. Cậu có thừa nhận hay không?"

Đôi mắt đen của Hàn Thừa tràn ngập cảm xúc không rõ, đơn giản nói: “Tôi thừa nhận.”

Trên mặt sư phụ hiện lên một nụ cười, nói: "Cậu cũng coi như tình căn thâm sâu, mới có thể có được đoạn tình duyên này."

Hai người họ đang chơi trò bí hiểm, nhưng tôi chẳng hiểu gì cả.

Tôi chỉ biết Hàn Thừa có lẽ đã yêu thầm tôi từ rất lâu rồi, này này này.

Tôi đang cười khúc khích khi thấy sư phụ nhìn tôi và mỉm cười hiền từ.

" Thiên ý đã định nhưng còn cần có thời gian. Tiểu nha đầu, không cần sốt ruột. Trở về đi, mọi chuyện đã có tạo hoá an bài."

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...