Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hoa Yến - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-07-19 13:14:58
Lượt xem: 3,168

Khi mở miệng lần nữa, hắn đã trở lại dáng vẻ gian thần ngày thường, biểu cảm trêu chọc, lạnh lùng:

 

"Diệu Diệu cô nương chắc là thích nam nhân ôn nhu, hiền lành."

 

"Ta quả thực không phải loại người đó."

 

"Nhưng bây giờ nàng nên nhìn rõ rồi chứ? Thái tử hắn ta càng không phải thứ tốt đẹp gì."

 

"Chi bằng nàng theo ta."

 

Vừa nói, Tần Yến vừa hung hăng kéo ta vào lòng, choàng áo ấm cho ta, che kín mặt ta bằng mũ sa.

 

Hắn rút kiếm ngay tại chỗ, g i ế t c h ế t tú bà đang ép ta hát những bài hát dâm tục kia.

 

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Sau đó sai người cắt lưỡi những tên nam nhân dám cười nhạo ta ti tiện, tiện thể móc luôn mắt bọn chúng.

 

Máu chảy thành sông.

 

Hắn ngang ngược, bá đạo như vậy.

 

Nhưng bọn họ chỉ dám sau lưng mắng chửi hắn là gian thần, sớm muộn gì cũng sẽ có kết cục thê thảm.

 

Không một ai dám ra tay ngăn cản thanh kiếm của hắn.

 

Cuối cùng, hắn ngang nhiên ôm ta rời đi.

...

Hình ảnh trong ký ức hỗn loạn, mơ hồ.

 

Nhưng bên tai ta lại vang lên giọng nói của Thái tử Dung Ngọc:

 

"Diệu Diệu? Diệu Diệu?"

 

Diệu Diệu cái đầu hắn.

 

Khi Tần Yến gọi ta là Diệu Diệu, đuôi giọng hơi cao, ngay cả hơi thở cũng như đang dụ dỗ.

 

Nhưng khi Thái tử gọi ta, ta chỉ cảm thấy buồn nôn.

 

Nỗi hận thù giúp ta mở mắt ra -

 

Dung Ngọc thấy ta tỉnh lại, vẻ mặt lo lắng không giống giả vờ, lực đạo nắm tay ta cũng mạnh hơn vài phần:

 

"Diệu Diệu, muội thấy khá hơn chút nào chưa?"

 

Ta dùng sức rút tay về, mệt mỏi toát mồ hôi:

 

"Điện hạ, xin hãy tránh xa một chút."

 

Ta đã cố gắng kiềm chế lắm, mới không mắng ra chữ "Cút".

 

Dung Ngọc nhìn ta với ánh mắt phức tạp, sắc mặt hơi cứng lại:

 

"Diệu Diệu, muội đây là ý gì?"

 

Ta kiên nhẫn, giả vờ áy náy:

 

"Ta bị đau dạ dày, khi bị bệnh thường hay buồn nôn, nhỡ đâu nôn lên người điện hạ thì không hay."

 

Dung Ngọc im lặng, một lúc sau, mới dịu dàng trách móc:

 

"Diệu Diệu nói gì vậy? Ta sao có thể ghét bỏ muội chứ?"

 

Nói xong, hắn còn đưa tay ra, định vuốt tóc ta, như thể đang rất đau lòng.

 

Ta nghiêng đầu sang một bên, né tránh.

 

... Nhưng ta ghét bỏ ngươi.

 

Tay Dung Ngọc cứng đờ giữa không trung, ánh mắt hơi trầm xuống.

 

Ta đưa mắt nhìn quanh phòng, liếc mắt một cái đã nhận ra những thứ hắn tặng, liền chỉ vào từng thứ một, giả vờ như không biết:

 

"Xuân Nhi, ai đã đốt loại trầm hương này vậy? Còn có cả bánh ngọt nữa, mau mang ra ngoài đi."

 

"Cái này... là do Thái tử điện hạ mang đến."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-yen/chuong-14.html.]

 

Xuân nhi có chút khó khăn.

 

Ta liền giả vờ nôn ọe:

 

"Trong phòng toàn mùi hương hỗn tạp, ta thật sự thấy buồn nôn quá."

 

Cho dù Dung Ngọc có giỏi che giấu đến đâu, cũng không thể nào chịu đựng nổi sự ghét bỏ liên tục của ta.

 

Sắc mặt hắn ta lập tức trở nên khó coi, cười gượng gạo:

 

"Xem ra những thứ ta mang đến không hợp ý Diệu Diệu rồi."

 

"Vậy thì vứt đi vậy."

 

Nhưng mà... chỉ vứt bỏ đồ thôi là chưa đủ.

 

Người ta ghét bỏ nhất, chính là hắn ta!

 

Vì vậy, ta liếc nhìn Dung Ngọc một cái, sau đó vội vàng che miệng, nôn ọe lần nữa:

 

"Ọe~"

 

Dung Ngọc đường đường là Thái tử Đông cung, nào bị đối xử như vậy bao giờ?

 

Hắn ta không còn cách nào giả vờ ôn nhu được nữa, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu:

 

"Nếu Diệu Diệu không khỏe, vậy hôm khác ta lại đến thăm."

 

Nhìn bóng lưng Dung Ngọc rời đi, ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó phân phó thị nữ ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

 

Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.

 

Ta sờ sờ chiếc vòng ngọc trên cổ tay:

 

"Ra đi, Tần Yến."

 

"Ta biết ngươi ở đó."

 

Chiếc vòng ngọc này quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

 

Kiếp trước Tần Yến đã đeo nó cho ta, còn không cho ta tháo xuống.

 

Đó là di vật duy nhất mà mẹ hắn để lại cho hắn.

 

Hắn từng coi nó như mạng sống của mình, cuối cùng lại tặng cho ta.

 

Chỉ là, lúc đó ta không biết trân trọng, lỡ tay làm vỡ nó.

 

Tần Yến nhìn những mảnh vỡ đó rất lâu, ánh mắt thất thần.

 

Hắn cúi người nhặt từng mảnh một, cố gắng ghép lại, cuối cùng lại cười nhạt, sắc mặt trắng bệch:

 

"Nàng ghét những thứ ta tặng đến vậy sao? Hửm?"

 

"Sau khi ta c h ế t, ngay cả một món đồ của ta, Diệu Diệu cũng không muốn giữ lại sao?"

 

Là ta sai.

 

"Sống trong nhung lụa mà không biết mình đang sống trong nhung lụa", "đem ngọc tốt đổi lấy đá cuội".

...

Còn bây giờ, chiếc vòng ngọc này, lại được hắn đeo lên cổ tay ta một lần nữa.

 

Sớm hơn kiếp trước bảy năm.

 

Ta biết hắn đã đến -

 

Đang trốn ở một nơi tối tăm nào đó.

 

Ta thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dạng trêu chọc, khinh thường của hắn khi đứng trong bóng tối xem kịch.

 

Quả nhiên, bóng dáng quen thuộc kia từ từ bước ra khỏi chỗ tối.

 

Ta bị một đôi tay ôm ngang hông...

 

Loading...