HOA SONG SINH - Chương 24

Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:24:50
Lượt xem: 504

Chương 24

Tôi vội vàng về nhà, mẹ tôi chắc sẽ lo lắng khi thấy Thẩm Thanh Thanh mặc đồ của tôi.

Ở ngoài cửa, tôi nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Thanh Thanh: "Các người thích Lâm Thục, tôi cũng có thể làm Lâm Thục. Tôi chính là Lâm Thục, tôi có thể làm tốt hơn. Các người nhận nuôi tôi, tôi là học sinh giỏi nhất lớp, sau này sẽ thi đỗ vào một trường đại học tốt."

"Sao cô ta có thể tốt số như vậy, cô ta không xứng đáng!"

Vừa vào nhà, mẹ tôi thấy tôi liền thở phào nhẹ nhõm: "Thục Thục, con đi đâu vậy?"

Tôi lao vào lòng bà an ủi: "Mẹ, con không sao."

Bà ôm chặt tôi, khóc vì lo lắng: "Con làm mẹ sợ muốn ch///ết, gọi điện thoại không được. Khi Lâm Dương nhận được điện thoại của con, mẹ mới yên tâm."

"Lâm Thục, sao cô lại về? Không đúng, cô là Thẩm Thanh Thanh, cô không được ở đây, cô không được tranh giành với tôi!" Thẩm Thanh Thanh điên cuồng lao tới.

Ba tôi chặn lại, lấy khăn lụa của mẹ trói tay cô ta lại.

Ba tôi lạnh lùng nói: "Cảnh sát sẽ đến ngay, cô an phận đi."

Tôi tiếp tục giải thích: "Ba, cô ta bắt cóc Lâm Dương để uy h.i.ế.p con đến nhà Thẩm, rồi mặc đồ của con để giả làm con."

Cảnh sát đến đưa Thẩm Thanh Thanh đi, rồi đến nhà bắt vợ chồng Thẩm Bình.

Lâm Dương ở nhà với mẹ, ba tôi đưa tôi đến đồn cảnh sát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-song-sinh/chuong-24.html.]

Bắt cóc giam giữ sẽ bị phạt từ năm năm đến mười năm tù.

Vợ chồng Thẩm Bình nhìn tôi không hiểu chuyện gì, còn đòi tiền.

Điện thoại bà ta có ghi âm, bắt cóc còn đòi tiền chuộc, tội càng thêm tội.

Nhờ vợ chồng Thẩm Bình, cảnh sát còn bắt được một nhóm buôn người ở thôn Cửu Sơn.

Hoàn tất thủ tục về đến nhà đã rất muộn, trung thu cũng trở nên không dễ dàng gì.

Mẹ tôi vẫn cười trong nước mắt: "Cũng tốt, chỉ là một trận náo loạn, ít nhất chúng ta vẫn còn ở bên nhau, điều đó có nghĩa là sau này chúng ta sẽ luôn trọn vẹn."

Ba tôi cũng cười: "Bây giờ không còn gì nữa, có pháp luật xử lý, cũng coi như hoàn toàn thoát khỏi họ."

Lâm Dương phàn nàn: "Lúc đầu còn nghĩ nhờ Thẩm Thanh Thanh giúp giấu đi, không gây rắc rối cho nhà họ Thẩm, không ngờ cô ta mới là kẻ gây rắc rối."

Ba tôi không nhịn được đánh vào đầu nó: "Nếu không phải tại con, chị con có phải mạo hiểm đi nhà họ Thẩm không?"

Lâm Dương không nhịn được phàn nàn: "Không phải vì Thẩm Thanh Thanh giả làm chị ấy, bị người khác đưa đi, con mới đuổi theo."

Mẹ tôi đánh vào đầu nó: "Con không nhận ra chị con mà còn nói?"

"Ôi trời, con lo lắng mà."

Tôi giơ tay, nhìn thấy nó thu lại cổ, cười và nhẹ nhàng xoa đầu cậu ấy: "Biết rồi, cảm ơn em trai tốt của chị."

 

Bình luận

1 bình luận

  • 2 ông bà già kia là ngọn nguồn tội ác 🙄

    nhuw 3 tuần trước · Trả lời

Loading...