Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HÓA RA LÀ EM - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-05 22:30:27
Lượt xem: 2,088

Sau khi thêm WeChat, tai Lưu Trình càng đỏ hơn, anh ấy lại rót một ly bia đưa cho tôi, “Rất vui được gặp cậu.”

 

Từ Oánh Oánh còn ở bên cạnh không ngừng khuấy động, “Ôi ôi, cậu mời người khác chỉ một ly, sao lại muốn uống hai ly với Gia Gia chứ?”

 

Cô ấy vừa kêu lên, mọi người đều nhìn sang, không biết vì sao, tôi đột nhiên có chút hồi hộp liếc nhìn Chu Nghi.

 

May mà Chu Nghi đang nói gì đó với người bên cạnh, không nhìn sang đây.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thoải mái uống hết ly rượu.

 

Khi trả ly cho Lưu Trình, tôi nhỏ giọng nói: “Oánh Oánh thích khuấy động, cậu đừng để ý, mọi người đều là đồng nghiệp tốt.”

 

Lưu Trình khựng lại, chắc là đã hiểu lời từ chối của tôi.

 

Khi anh ấy rời đi, tôi thấy Chu Nghi vẫn không nhìn sang đây, liền yên tâm thoải mái gắp dạ dày bò trong nồi.

 

Kết quả là đã nấu chín quá, không còn ngon nữa.

 

Vừa uống vài ly bia, tôi cảm thấy mình no căng, nên đứng dậy đi vệ sinh.

 

12

 

Kết quả là vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi đã chạm mặt Chu Nghi.

 

“Bia ngon không?” Anh ấy chậm rãi rửa tay, nét mặt không thể hiện rõ cảm xúc.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tim tôi đập thình thịch, cố ý giả vờ ngốc, “Cái gì cơ?”

 

“Giả ngốc với tôi à?” Chu Nghi đứng thẳng dậy, nhìn tôi một lúc rồi đột nhiên đưa tay chạm vào mặt tôi, “Không biết mình uống bia là đỏ mặt à?”

 

Vừa rửa tay xong, tay anh ấy có chút lạnh, lạnh đến mức tôi lùi về phía sau.

 

Đôi mắt của Chu Nghi tối sầm lại, “Ghét tôi thế à?”

 

“Lạnh quá.”

 

“Bia không lạnh à,” anh ấy lạnh lùng liếc tôi một cái rồi quay lại phòng.

 

Dù nhìn từ phía sau, trông anh ấy vẫn có vẻ rất giận dữ.

 

Trở lại phòng, không khí càng trở nên sôi động hơn, là Chu Nghi đang mời rượu.

 

Bất kể người khác uống gì, anh ấy mời mỗi người một ly rượu trắng.

 

Khi đến lượt tôi, anh ấy đột nhiên đặt ly xuống, “Tôi thấy em thích uống bia, vậy tôi cũng mời em bia nhé.”

 

Tôi: …

 

Một vòng rượu đã gần kết thúc, mọi người ở cửa chuẩn bị gọi xe về nhà.

 

Tôi len lén nhìn Chu Nghi, thấy anh ấy đã bình thường trở lại và lên xe đi, lúc đó tôi mới tự gọi xe.

 

Kết quả là khi tôi về nhà bật đèn lên, suýt chút nữa thì tức chết!

 

Châu Nghi đang nằm dài trên giường tôi, trông như người say đến mất ý thức.

 

“Anh say không về nhà, chạy đến nhà tôi làm gì?”

 

Anh ấy ngồi dậy, nghiêm túc nhìn tôi, “Tôi đến tìm em mà.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-ra-la-em/chuong-7.html.]

Tôi bị anh ấy nhìn đến không thoải mái, “Anh tìm tôi làm gì? Về nhà anh đi!”

 

“Không được!”

 

Tôi tức giận giơ tay kéo anh ấy, kết quả bị anh ấy kéo ngược lại, “Em rõ ràng biết tôi giận mà không dỗ tôi,” anh ấy cúi đầu vào cổ tôi, giọng nói u ám.

 

Tim tôi đập thình thịch, vật lộn mãi mới thoát ra được, “Anh là trẻ con sao? Còn cần dỗ?”

 

“Cần chứ,” anh ấy dụi vào vai tôi, “Nhưng em chưa bao giờ dỗ tôi, lần nào cũng phải tự mình tìm đến em.”

 

“Nói như thể tôi thường xuyên chọc giận anh vậy,” nhìn bộ dạng này chắc chắn là say rồi, bắt đầu nói linh tinh.

 

Rốt cuộc là tôi bị nhầm dây thần kinh nào mà cho anh ấy mật khẩu nhà nhỉ!

 

Tôi đau đầu vỗ nhẹ vào lưng anh ấy, “Chu Nghi, buông tôi ra, tự nằm xuống ngủ đi.”

 

“Tịch Gia, em thật vô tâm!”

 

“Tôi làm sao vô tâm?”

 

“Em chính là vô tâm!” Chu Nghi lẩm bẩm hai tiếng, cuối cùng cũng thả tôi ra.

 

Anh ấy nhắm mắt chặt, chắc là có chút khó chịu nên cau mày, môi mím nhẹ, dường như không vui.

 

Anh ấy đang ghen sao?

 

Tôi đưa tay chọc vào mặt Chu Nghi, trong lòng thấy ngọt ngào.

 

13

 

Sáng hôm sau khi tôi lơ mơ mở mắt ra, đã thấy Chu Nghi nằm bên cạnh, chăm chú nhìn tôi.

 

Tôi giật mình suýt ngã khỏi giường!

 

“Anh anh anh…”

 

“Anh cái gì?”

 

“Tôi tôi tôi…”

 

“Tôi cái gì?”

 

Tôi vừa mới tỉnh, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

 

Chu Nghi thấy tôi bị anh ấy chặn lời không nói nên lời, hừ lạnh một tiếng rồi bò dậy khỏi giường.

 

Tôi lúc này mới nhận ra cả hai vẫn đang mặc quần áo hôm qua.

 

Âm thầm thở phào, tôi cũng vội vàng trèo xuống giường.

 

Chưa kịp nói gì, Chu Nghi đột nhiên mở miệng trước, “Sao em lại thừa lúc tôi say đưa tôi về nhà?”

 

?

 

“Không phải anh tự đến à? Về nhà thấy anh nằm trên giường, tôi còn chưa tính sổ với anh đây!”

 

“Em về rồi thấy tôi nằm trên giường, vậy em…”

 

Tôi vội vàng phản bác, “Là anh kéo tôi không buông, tôi không còn cách nào khác mới nằm tạm bên cạnh một lát.”

 

Loading...