Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HÓA RA LÀ EM - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-05 22:29:32
Lượt xem: 2,026

"Anh ta quấy rối và đe dọa em trước," Chu Nghi nhíu mày, "Em yên tâm đi, cảnh sát đã hòa giải rồi, anh chỉ cần chi trả chi phí vết thương cho anh ta là được."

 

Chỉ đến khi rời khỏi đồn cảnh sát cùng Chu Nghi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

"Nhìn em lo lắng thế này, sao lại nhát gan vậy?"

 

"Em sợ lỡ anh bị bắt giam vì em, thì món nợ này lớn lắm."

 

"Vậy thì sao chứ? Từ từ trả lại không được à?"

 

Tôi không nghe rõ lắm, hỏi lại thì anh ấy không trả lời mà chỉ bảo đưa tôi về nhà.

 

"Chúng ta không đến bệnh viện à? Nếu Trần Viên cố tình làm khó anh, thì sao mà phải kiểm tra đủ thứ được?"

 

"Ở bệnh viện có người xử lý rồi, em cứ yên tâm," Chu Nghi vừa nói vừa gọi taxi, đưa tôi về tận cửa khu chung cư.

 

"Em về tới nơi rồi, anh về đi."

 

Chu Nghi lại xuống xe cùng tôi, "Đi nào, đưa em xuống dưới lầu."

 

Đêm thu hơi lạnh, vừa bước xuống xe, gió lạnh thổi tới, tôi rùng mình một cái.

 

Mũ áo khoác của tôi bỗng nhiên được kéo lên, Chu Nghi điềm tĩnh rụt tay lại, "Biết lạnh thì mặc thêm vào."

 

"Ồ."

 

"Hôm nay có sợ không?"

 

"Không sao."

 

Thật ra tôi muốn hỏi Chu Nghi rằng anh nghe thấy bao nhiêu lời của Trần Viên hôm nay, nhưng lời đến miệng lại thấy ngượng ngùng.

 

Bất giác chúng tôi đã đến dưới lầu, tôi định tạm biệt thì Chu Nghi đột nhiên gọi tôi lại.

 

"Tịch Gia, nếu em còn muốn khóc thì hãy khóc ngay bây giờ, đừng để lát nữa lại một mình trốn đi mà lau nước mắt."

 

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy.

 

Anh ấy đưa tay xoa đầu tôi, "Đừng giống lần trước trong điện thoại mà đáng thương thế."

 

Không khí có chút lạ lẫm, tôi bối rối nhìn đi chỗ khác, nhưng lời của Chu Nghi vẫn vang lên rõ ràng trong tai tôi.

 

Anh nói: "Đàn ông có hàng ngàn, không được thì đổi!"

 

9

 

Trên đường về nhà, nhớ lại câu nói cuối cùng của Chu Nghi, tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

 

Lời an ủi mà nói kiểu kiêu ngạo như thế, chỉ có Chu Nghi mới làm được!

 

Tôi không đến mức thật sự bị những lời của Trần Viên làm tổn thương, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

 

Vì vậy mà mấy ngày sau đó, tôi có chút không có tinh thần.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-ra-la-em/chuong-5.html.]

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Trần Viên không đến công ty tìm tôi nữa, tôi hỏi Chu Nghi đã xử lý thế nào, anh không chịu nói, cũng không cho tôi biết đã chi bao nhiêu tiền thuốc men.

 

Công việc bận rộn lên, tôi đành gác chuyện này sang một bên.

 

Hôm nay tôi phải gặp một khách hàng, vừa đến nhà hàng đã thấy Chu Nghi đứng đợi ở cửa.

 

"Tổng giám đốc sao lại ở đây?"

 

Chu Nghi nhếch miệng, "Em ở đây thì sao anh không thể ở đây?"

 

"Em đến gặp khách hàng mà!"

 

Anh ấy kiêu ngạo liếc tôi một cái, "Trùng hợp nhỉ, anh cũng vậy."

 

Một tiếng sau, tôi vô cùng cảm kích vì Chu Nghi đã đến.

 

Ban đầu tôi nghĩ chỉ là ăn một bữa cơm, bàn bạc hợp tác, ai ngờ khách hàng này chưa nói gì đã gọi hai chai rượu trắng.

 

Làm việc vài năm gặp không ít khách hàng, cơ bản chỉ cần tìm lý do, người ta cũng không bắt mình uống.

 

Chưa bao giờ thấy ai mà bạn nói không uống, họ liền đen mặt định bỏ đi.

 

Chu Nghi dường như đã dự liệu được tình huống này, anh ấy nhẹ nhàng ứng phó với đối phương, mặt không đổi sắc uống hết ly này đến ly khác.

 

Tôi không nhớ đã rót rượu bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng khi thương lượng xong, vị khách hàng kia đi cũng bắt đầu lảo đảo.

 

Nhìn lại Chu Nghi, vẻ mặt anh vẫn bình thản.

 

Ban đầu tôi còn khá kinh ngạc về tửu lượng của anh ấy, nhưng khi tôi gọi xe cho đối phương xong quay lại, thì anh ấy đã mơ màng rồi.

 

"Chu Nghi, địa chỉ nhà anh là gì?"

 

Chu Nghi ôm tay tôi, gục đầu không nói lời nào.

 

"Nói đi nào, nhà anh ở đâu? Em đưa anh về."

 

Vẫn không có ai trả lời…

 

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể đưa anh ấy về nhà tôi.

 

Chu Nghi uống say không ồn ào, không làm loạn, cũng không nói gì, giống như một con robot bị mất điện.

 

Tôi đỡ anh ấy nằm xuống giường, sau đó lau mặt lau tay cho anh ấy.

 

"Tịch Gia," Châu Nghi nằm trên giường đột nhiên gọi tôi, khiến tôi giật mình tưởng anh ấy đã tỉnh, vội vàng thả tay anh ấy ra.

 

Nhưng ngẩng đầu lên nhìn, anh ấy vẫn nhắm mắt.

 

"Chu Nghi, anh có thấy khó chịu chỗ nào không?"

 

"Chu Nghi?"

 

Lại không nói gì nữa… khi tôi gần như nghĩ rằng tiếng gọi Tịch Gia vừa rồi chỉ là ảo giác của mình, Chu Nghi bỗng nắm lấy tay tôi.

 

Loading...