Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hóa Ra Anh Ấy Cũng Thích Tôi - Chương 9+10

Cập nhật lúc: 2024-07-19 11:02:57
Lượt xem: 2,668

9

Có lẽ vì tôi quá đỗi ngạc nhiên, anh ấy lại cười bất lực: "Anh tưởng em thấy ghi chú đã có thể đoán ra rồi chứ."

Anh ấy bổ sung: "Anh thấy nhiều fan đã đoán ra rồi."

Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên những bình luận tôi từng thấy.

"57" là nghĩa của "ngô thê" (vợ ta).

Dùng bàn phím số 9 gõ "57" sẽ ra từ vợ.

( Bàn phím số 9 trên điện thoại di động cũ có các ký tự đại diện cho mỗi số. Ví dụ:

Số 5 đại diện cho các chữ cái "j", "k", "l"

Số 7 đại diện cho các chữ cái "p", "q", "r", "s"

Khi gõ "57" trên bàn phím T9, hệ thống sẽ nhận diện và đề xuất các từ có thể là kết hợp của các ký tự tương ứng. Trong tiếng Trung, các từ phổ biến sẽ được ưu tiên hiển thị.

 Do đó, khi gõ "57" trên bàn phím T9, từ "老婆" (vợ) sẽ xuất hiện vì nó là một từ phổ biến và dễ nhận diện. )

Trời ơi!

Tôi nào dám nghĩ như vậy.

Dù tôi có dũng cảm đến đâu cũng không dám nghĩ như vậy!

Anh giải thích: "Ghi chú đúng là có ý đó."

Anh nói: "Dù sao em cũng thích Tinh Lượng, ghi chú cho em hai chữ đó, em sẽ khó chịu, nhưng không ghi thì anh lại không vui. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn dùng 57, vừa tốt cho em vừa tốt cho anh."

Tôi mơ hồ nhớ lại chữ A đó.

Tôi hỏi: "Vậy còn ghi chú trên WeChat?"

"Như vậy mỗi khi anh mở danh bạ, anh có thể thấy em ngay lập tức."

Anh nói: "Anh muốn tự tạo cho mình dũng khí để liên lạc với em, dù em còn thích Tinh Lượng."

Tôi mím môi, mím chặt, ngơ ngác nhìn anh.

Tôi nghi ngờ những gì mình vừa nghe.

"Thích em, đã gần mười năm rồi."

Anh chậm rãi nói: "Khi thấy tin nhắn em gửi, tay anh giấu dưới bàn run lên không thể kiểm soát. May mà buổi livestream bị gián đoạn kịp thời, nếu không anh không biết làm sao để giả vờ như không có chuyện gì."

"Cuối cùng lại là bị hack." Anh cười khổ.

"Nhưng cũng phải cảm ơn kẻ lừa đảo." Anh nói: "Nếu không có lẽ anh vẫn không dám liên lạc với em, chỉ dám lén lút quan tâm xem em và Tinh Lượng có ở bên nhau không."

"Đừng thích Tinh Lượng nữa có được không?" Anh cầu xin.

"Tinh Lượng thật sự có tốt đến vậy không, cậu ấy xứng đáng để em thích lâu như vậy sao? Em thích cậu ấy không mệt à?"

Anh ngừng một lúc lâu, cẩn thận hỏi: "Vì ghi chú của anh từng là 'chồng', có phải điều đó nghĩa là em từng thích anh một chút không?"

"Dù chỉ là thích kiểu fan hâm mộ."

"Có phải điều đó nghĩa là anh có cơ hội theo đuổi em không?"

Anh thật dịu dàng, mà cũng thật thấp hèn.

Tại sao anh lại phải thấp hèn như vậy.

Người như anh, tại sao phải vì tôi mà hạ thấp mình.

Trong lòng tôi dâng lên một nỗi xót xa khó tả.

Muốn khóc, và tôi thực sự đã khóc.

Nước mắt lăn dài trên má, tôi muốn mở miệng nói không phải, chưa từng thích Tinh Lượng, người tôi luôn thích là anh, nhưng như thể có gì đó chặn lại ở cổ họng, không thể phát ra âm thanh tôi muốn.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôi há miệng rồi lại ngậm lại, chỉ nức nở, không nói được một câu hoàn chỉnh.

Càng vội, càng rối.

Phương Yến Lương ngay lập tức cảm thấy xót xa, anh ấy ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, kiên nhẫn an ủi: "Không sao rồi, không sao rồi, không thích thì không thích, không cần khóc đâu."

Anh ấy nói: "Em không thích anh, người nên khóc là anh mới đúng."

Anh ấy cố gắng dùng lời nói để làm tôi vui, nhưng tôi không thể cười, vẫn muốn khóc.

Tôi đột nhiên căm ghét sự nhút nhát của mình, tại sao khi đó không dám nói ra rằng mình thích anh, tại sao lại để lỡ nhiều năm như vậy.

Những năm tháng đã qua là gì chứ?

Nếu khi đó tôi có thể thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình dành cho anh ấy, kết cục chắc chắn sẽ không như bây giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-ra-anh-ay-cung-thich-toi/chuong-910.html.]

Tôi khóc trong lòng anh ấy rất lâu, khóc đến mức không thở nổi.

Rất lâu.

Tâm trạng của tôi mới dần dần bình tĩnh lại.

Chiếc áo ngủ bằng vải bông của Phương Yến Lương đã bị tôi khóc ướt một mảng lớn.

Anh ấy dùng ngón tay bật nhẹ trán tôi, nói: "Em còn dùng nước mắt cho anh tắm nữa đấy."

Phương Yến Lương đứng dậy đi rót nước cho tôi.

Tôi đứng yên tại chỗ, hít thở sâu, hít thở lại hít thở, đến khi anh đưa nước cho tôi, cuối cùng tôi dũng cảm và hoàn chỉnh nói ra câu đó.

"Người em thích chỉ có anh."

10

Lần này đến lượt Phương Yến Lương sững sờ.

Tôi uống nửa cốc nước, bình tĩnh nói ra sự thật: "Em cũng luôn thích anh, giống như anh vậy."

"Vậy Tinh Lượng..."

"Không có Tinh Lượng, chưa bao giờ là Tinh Lượng." Tôi nói: "Xin lỗi, lúc đó em quá nhút nhát."

Có quá nhiều người theo đuổi Phương Yến Lương, và tất cả đều là những cô gái xinh đẹp và xuất sắc, tôi có tư cách gì chứ, tôi thậm chí không dám nói thích anh.

Tôi giấu kín tình cảm của mình, nhìn anh ấy từ từ vươn lên, trở thành nam thần trong lòng hàng ngàn cô gái.

Tôi hy vọng anh ấy trở nên tốt hơn.

Nhưng cũng hiểu rõ rằng, anh ấy càng trở nên tốt hơn, khoảng cách giữa tôi và anh ấy càng lớn.

Tôi và anh ấy mãi mãi không thể thành đôi, vậy thì cần gì phải nói thích.

Phương Yến Lương vẫn còn sững sờ.

Biểu cảm này thực sự rất hiếm thấy trên khuôn mặt anh ấy, anh ấy luôn là người tao nhã và tự chủ, dường như bất kể gặp vấn đề gì, anh ấy đều có thể kiểm soát tình hình ngay lập tức.

Lúc này, anh ấy lại có vẻ ngốc nghếch một cách đáng yêu.

Tôi nghiêm túc nói: "Thật sự thích anh, không lừa anh."

Anh ấy im lặng rất lâu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: "Anh đã nói rồi mà, em không thể không có mắt nhìn như vậy, bỏ qua anh mà lại đi thích Tinh Lượng."

Tôi bật cười.

Tôi và anh ấy ôm nhau dựa vào ghế sofa, nói chuyện về những năm tháng đã bỏ lỡ.

Tôi tổng kết lại: "Vẫn phải cảm ơn kẻ lừa đảo, nếu không thì không biết đến khi nào mới nói rõ được."

Anh ấy nói: "Không đâu, buổi họp lớp tháng sau, tôi đã định tỏ tình với em rồi."

"Dù em vẫn thích Tinh Lượng?"

Anh ấy nghiêm túc gật đầu: "Dù em vẫn thích Tinh Lượng."

Nam thần xa vời bỗng chốc trở thành bạn trai yêu tôi sâu đậm, tôi phải cố gắng để thích nghi với sự thay đổi lớn này.

Tôi hỏi anh ấy: "Chuyện giả làm cặp đôi, là anh cố tình sắp xếp đúng không?"

Anh ấy không trả lời, tôi nói: "Hình như ngôi sao bị dính scandal, thường sẽ chọn cách làm rõ, không có ai lại thừa nhận như anh cả."

Anh ấy cười: "Em đã đoán ra rồi sao còn hỏi?"

Vì tôi muốn nghe anh ấy nói thích tôi, quan tâm tôi, để cảm nhận rõ hơn về chuyện này.

Phương Yến Lương từ phía sau ôm lấy tôi, đầu tựa vào vai tôi, nói: "Ừ, muốn em làm bạn gái tôi, dù chỉ là giả."

Tôi hạnh phúc đến mức muốn cười.

Lại tò mò: "Vậy chị Phan Chu sao cũng đồng ý cùng anh làm loạn vậy?"

Hôm đó có năm người đến, cả quản lý, trợ lý, luật sư đều có mặt, rõ ràng là một đội hình lớn.

Anh ấy nói: "Những năm qua, tôi liên tục dính tin đồn với một số nữ diễn viên, dù thật sự không có gì, nhưng chị Phan Chu cho rằng kéo dài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi, chi bằng công khai bạn gái, như vậy không ai còn dám tiếp cận nữa."

Tôi gật đầu.

Giới giải trí quá phức tạp, đã vượt ngoài phạm vi hiểu biết của tôi.

Tôi yên lặng trong vòng tay anh ấy, đột nhiên nghe anh ấy yêu cầu: "Em nói lại lần nữa rằng em thích anh đi."

"Đây là lần thứ ba anh yêu cầu trong tối nay rồi đấy." Tôi nói.

"Anh vẫn không dám tin." Anh ấy nói: "Em nói lại lần nữa đi, dỗ dành anh."

"Thích anh."

Anh ấy đặt nụ hôn lên khóe miệng tôi, thì thầm: "Anh cũng thích em."

Loading...