Chạm để tắt
Chạm để tắt

HOA HUỆ TRÊN VÁCH ĐÁ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-24 19:41:53
Lượt xem: 775

Tại sao cũng là con, nhưng trên bàn cân tình yêu.

 

Em trai luôn nặng hơn, rơi thẳng xuống trái tim bố mẹ.

 

Còn tôi, bị nhấc lên cao, nhẹ bỗng như sẽ bay đi theo gió bất cứ lúc nào.

 

Không biết đã khóc bao lâu, chị đồng nghiệp của mẹ, chị Tư Tư, đưa ô cho tôi.

 

"Chị có một chiếc hộp cũ có thể làm lợn đất, em có muốn không?"

 

Đó là một chiếc hộp hình trái tim, dù đã mốc và cũ, tôi vẫn rất thích.

 

Khi tôi cầm hộp về, mẹ đang cầm ô chuẩn bị ra ngoài tìm tôi.

 

Thấy tôi, mẹ thở phào:

 

"Vừa dỗ em trai ngủ, con hơn em sáu tuổi. Con là chị, con nhường em một chút."

 

"Bố nóng tính, ông không cố ý đâu."

 

Sáng hôm sau, em trai thấy chiếc hộp, mặt đầy vẻ chê bai:

 

"Đã mốc và thối rồi, chị nhặt rác à?"

 

Tôi dùng xà phòng và bột giặt rửa kỹ hộp nhiều lần.

 

Phơi khô dưới nắng, xịt nhiều lần nước hoa.

 

Giờ nó là một trái tim loang lổ nhưng sạch sẽ.

 

Tôi vui mừng: Nó có thể đựng tiền xu, cũng có thể chứa đầy tâm sự của tôi.

 

Nhưng em trai giành lấy nó.

 

Nó ăn vạ: "Tôi muốn, tôi muốn, tôi cứ muốn!"

 

Tôi giữ chặt không buông: "Đây là của chị, là của chị!"

 

Mẹ khuyên tôi: "Nhường em chơi trước, nó chóng chán, sẽ trả lại con sớm thôi."

 

Bố trực tiếp giành lấy: "Con lớn hơn em nhiều, có xấu hổ không khi tranh đồ với em?"

 

7

 

Trong lúc giằng co, tôi nghe thấy tiếng “xoẹt” một cái.

 

Chiếc hộp bị kéo rách làm đôi.

 

Không khí im lặng trong một khoảnh khắc.

 

Bố buông tay, nửa chiếc hộp rơi xuống đất.

"Đã bảo con nhường cho em chơi thì có chuyện gì xảy ra đâu?"

 

Em trai vốn đang ngẩn ngơ, lúc này chống nạnh chỉ vào mũi tôi: "Đúng rồi, nhường cho em chơi thì đâu có chuyện gì!"

 

Mẹ bước tới kiểm tra: "Đừng lo, để mẹ sửa cho con."

 

Tất nhiên là không thể sửa được.

 

Ngày hôm sau họ đều đi làm, tôi lấy keo 502 ra, dán chiếc hộp lại theo vết nứt.

 

Bây giờ, nhìn nó lại như một chiếc hộp hoàn chỉnh.

 

Chỉ có điều, không thể mở ra được nữa.

 

Kỳ nghỉ hè nhanh chóng kết thúc, mẹ tiễn tôi lên xe buýt về quê.

 

Bà dặn đi dặn lại cô Trương ngồi cùng xe chăm sóc tôi, còn chạy theo xe buýt vài bước, dặn tôi về nhà thì gọi điện cho bà.

 

Tôi mở gói đồ ăn mẹ chuẩn bị, phát hiện bên trong có chiếc lợn đất tiết kiệm mà tôi đã thích.

 

Ngoài cửa sổ, bóng dáng mẹ đã biến mất trong dòng người tấp nập ở bến xe.

 

Mắt tôi hơi đỏ.

 

Mẹ vẫn yêu tôi.

 

Thôi được.

 

Tôi lớn hơn em trai sáu tuổi, tôi từng nhận được toàn bộ tình yêu của bố mẹ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-hue-tren-vach-da/chuong-4.html.]

Thì bây giờ, tạm thời nhường cho em một chút vậy.

 

Chuyến đi nghỉ hè năm 2002 này, cho tôi thấy hai thế giới khác nhau.

 

Rõ ràng là dưới một bầu trời.

 

Nhưng sự phồn hoa và nghèo nàn chỉ cách nhau có bốn trăm cây số.

 

Tôi phải đến nơi phồn hoa đó, tôi phải rời khỏi ngôi làng nghèo nàn này.

 

Sau khi vào lớp sáu, tôi càng học tập chăm chỉ hơn trước.

Dưới sự giới thiệu của thím, khi gần tốt nghiệp, tôi có cơ hội tham gia kỳ thi tuyển sinh riêng của trường trung học tư thục ở thị trấn.

 

Đây là trường trung học tốt nhất huyện, chỉ tuyển những học sinh giỏi nhất.

 

Nếu có thể vào trường này, nghĩa là một chân đã bước vào cổng trường cấp ba hàng đầu của huyện.

 

Bố không đồng ý cho tôi đi.

 

Ông nói học phí ba nghìn một năm quá đắt.

 

Mẹ âm thầm nói với tôi: "Con cứ thi đi, nếu đậu rồi mẹ sẽ khuyên bố con."

 

Thím đưa tôi vào phòng thi, khích lệ: "Đi đi, Tiểu Hy, thím tin đây sẽ là nơi bắt đầu giấc mơ của con."

 

Đó là năm 2003, vì dịch SARS, trong không khí đầy mùi thuốc sát trùng.

 

Nhưng khi tôi vào phòng thi, trời nắng đẹp.

 

Rực rỡ và ấm áp.

 

Tôi nghĩ: Đây là một điềm lành chăng.

 

Tôi đã học trước một số kiến thức lớp bảy.

 

Ngữ văn và toán không vấn đề gì.

 

Lúc đó trường tiểu học ở quê không dạy tiếng Anh, nhưng ở thành phố, nhà giàu thường cho con học thêm tiếng Anh từ sớm.

 

Đối với tôi, người không có nền tảng gì, tiếng Anh chỉ có thể dựa vào đoán mò.

 

Rất tệ.

 

Thời tiết mùa hè thay đổi thất thường.

 

Khi thi xong trời mưa to, mưa rơi thấm vào lòng tôi.

 

Tôi dùng điện thoại của thím gọi cho mẹ.

 

Nghe tôi kể xong, mẹ thở dài: "Vậy cũng tốt, con cứ yên tâm học trung học ở quê đi."

 

"Đó là số phận."

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Số phận?

Số phận của tôi là ở lại chốn thôn quê này sao?

 

Số phận của tôi là lặp lại cuộc đời của mẹ sao?

 

Tôi ủ rũ nhiều ngày.

 

Hôm đó tan học, thím đưa em họ về.

 

Em họ nhìn tôi: "Chị, danh sách trúng tuyển của trường trung học thị trấn đã có rồi!"

 

Tim tôi đập thình thịch: Thím đặc biệt về đây, chẳng lẽ...

 

8

 

Em họ tiến lên ôm tôi cười: "Chị, chị đã đậu!"

 

Thím dùng điện thoại Sony chụp ảnh, tôi tìm thấy tên mình ở cuối danh sách.

 

Lần này họ tuyển 300 học sinh, tôi xếp thứ 298.

 

Niềm vui lớn như pháo hoa nổ tung trong lòng tôi.

 

Tôi nhìn thím, mãi không nói nên lời.

 

 

 

 

Loading...