Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoa Hồng Có Gai - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-04 12:53:03
Lượt xem: 1,102

Từ ngày đó, mẹ không nói chuyện với tôi nữa. Bà chỉ ngồi lặng lẽ nhìn bức ảnh gia đình trên tường, ngồi suốt cả buổi chiều mà không nói lời nào.

 

Còn bố tôi, những trận đòn ngày càng diễn ra thường xuyên hơn.

 

Hôm nay, ông đi nhậu về nhà, thấy tôi đang đọc sách thì đột nhiên túm lấy tóc tôi, lôi thẳng vào phòng làm việc. Cảnh này ở nhà tôi không biết đã lặp lại bao nhiêu lần.

 

Mẹ tôi mãi mãi chỉ đứng lặng ở cửa phòng ngủ, mắt đỏ hoe đầy nước mắt, nhìn xuyên qua tôi như thể đang hồi tưởng lại ký ức đau buồn nhất của bà. Sau đó, bà quay người, bước vào phòng và đóng cửa lại.

 

Bố tôi như kẻ điên, ép tôi lên kệ sách, bẻ tay tôi ra sau, mắng tôi là đồ vô dụng, sao không cố gắng làm vừa lòng bọn bắt cóc để cứu em trai.

 

Trong lúc ông đánh tôi, một bộ bút nghiên trên kệ rơi xuống, đập vào trán tôi, trước mắt tôi chỉ còn một màu đỏ thẫm.

 

Tôi như lại nhìn thấy Tịch Tụng Dạ nằm trong vũng máu, và tôi lạnh lùng nói: “Bố à, con đau lắm.”

 

Nghe tiếng “bố”, người đàn ông đang đè trên lưng tôi thoáng khựng lại.

 

Nhưng ngay sau đó, ông đẩy tôi ngã xuống đất, đ.ấ.m liên tục vào mặt tôi, trong mắt đầy sự ghét bỏ: “Ai cho mày gọi tao là bố.”

 

Xương mũi đau nhói, tôi chỉ cảm thấy một vị thanh ngọt trào lên cổ họng.

 

Nhưng người đàn ông trước mặt vẫn chưa dừng tay, ông ta bóp cổ tôi, cho đến khi mặt tôi đỏ bừng, gân cổ nổi lên, ông mới hài lòng tiến sát lại, cảnh cáo: “Nhớ lấy, tao mãi mãi không phải là bố mày. Mày là con của mẹ mày với thằng khốn nào đó ngoài kia, là con ch.ó tao nuôi trong nhà để chơi đùa với con trai tao. Vậy mà mày, thân làm chó, lại để mất chủ của mày. Mày nói xem, mày có đáng c.h.ế.t không?”

 

Đêm đó, tôi ngất đi trong cơn đau đớn.

 

Tỉnh dậy trong cơn lạnh thấu xương, tôi nằm một mình trong căn phòng trống, mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Tôi nhịn đau, lê bước trở về phòng mình.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Đám giúp việc trong nhà đã quá quen với cảnh này, chẳng ai quan tâm đến sống c.h.ế.t của tôi.

 

Nhưng tính cách tôi vốn bướng bỉnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-hong-co-gai/chuong-2.html.]

Sự lạnh lùng của họ chỉ khiến tôi càng quyết tâm phải sống sót.

 

Mười năm qua, tôi không ngừng trưởng thành.

 

Trước mặt truyền thông, khi ông ta buộc phải đóng vai người bố từ bi, tôi luôn tận dụng mọi cơ hội để lộ diện, thể hiện bản thân.

 

Nhà họ Tịch không cho tôi cơ hội, tôi tự mình tìm kiếm cơ hội.

 

Cuối cùng, tôi trở thành người phụ nữ tiềm năng nhất châu Á trong một chuyên mục của tạp chí Tài chính.

 

Hai năm trước, bố tôi bị một trận ốm nặng, và từ đó, ông ngày càng không đủ sức gánh vác công việc kinh doanh…

 

Mẹ tôi, người phụ nữ yếu đuối, bất ngờ lần đầu tiên đứng lên đấu tranh cho tôi.

 

Bà trang điểm lộng lẫy tham dự những bữa tiệc của giới thượng lưu, nửa năm sau đã sắp xếp cho tôi một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối.

 

Đối phương là con trai cả của đại gia trong lĩnh vực đầu tư, Phó Lâm. Tôi cẩn thận lên kế hoạch cho vài cuộc gặp tình cờ, khiến hắn ta ngày càng say mê tôi. Từ đó, nhờ sự hậu thuẫn của nhà họ Phó, chỗ đứng của tôi trong thương trường ngày càng vững chắc.

 

Lúc ấy, tôi vẫn ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần tôi vẫn là con gái duy nhất trên danh nghĩa của nhà họ Tịch, tài sản của nhà họ sớm muộn gì cũng thuộc về tôi.

 

Nhưng khi bố tôi dẫn Tịch Tụng Dạ quay trở về nhà, cả tôi và mẹ đều sững sờ trong giây lát.

 

3.

 

“Chị à, em nhớ chị quá.” Tịch Tụng Dạ không để ý đến mẹ tôi, người suýt chút nữa đã không kìm chế nổi cảm xúc, mà chọn cách ôm lấy tôi trước.

 

Cảm nhận vòng tay mạnh mẽ, hơi ấm nhẹ nhàng và mùi hương cam chanh quen thuộc tỏa ra từ người em ấy, hai tay buông thõng bên người không khỏi run rẩy.

 

Giây tiếp theo, Tịch Tụng Dạ tự nhiên nắm lấy tay tôi, đôi mắt đào hoa vốn mang nét đa tình bẩm sinh, khẽ cười: “Tay chị lạnh quá.”

 

Em ấy cúi người, đặt mu bàn tay tôi lên má mình. Cảm giác da thịt tiếp xúc khiến suy nghĩ của tôi lập tức quay về hiện thực.

 

Loading...