Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoa Đăng Gửi Nỗi Tương Tư - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-19 12:14:59
Lượt xem: 157

4.

Tốt lắm, thuận lý thành chương.

Mẫu thân ta là An Huệ công chúa, phụ thân ta thành phò mã, vui vẻ giao nộp binh quyền, đương nhiên ăn bám chờ chết.

Còn suốt ngày nói mình tốt số, tùy tiện nhặt được một người lại là công chúa, nói mình cưới được công chúa quả thực là rạng danh tổ tiên.

Phụ thân ta là thổ phỉ.

Đúng vậy, chính là tên thổ phỉ cướp bóc g.i.ế.c người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm, chiếm núi làm vua. Ông ấy có thể cưới được công chúa, quả thực là rạng danh tổ tiên rồi.

Tuy chỉ cướp của cải, không hại mạng người, nhưng cũng khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật.

Mẫu thân ta là do phụ thân ta xuống núi cướp bóc trên đường cứu được.

Nghe nói tùy tùng đều c.h.ế.t hết, mẫu thân ta đầu rơi m.á.u chảy, nằm thoi thóp.

Phụ thân ta lấy được tiền tài, vốn định chôn sống tất cả.

Hố đã đào xong, mẫu thân ta sống lại.

Đem về sơn trại, mời đại phu chữa thương, khi tỉnh lại, mẫu thân ta mất trí nhớ, phụ thân ta cưng chiều bà ấy như châu như ngọc.

Cho dù ta được sinh ra, cũng phải đứng sang một bên.

Phụ thân ta luôn nuôi ta như con trai, một lòng muốn bồi dưỡng ta thành người kế nghiệp của ông ấy, đồng thời hy vọng ta sẽ phát dương quang đại sự nghiệp thổ phỉ, rạng danh tổ tiên.

Ta suốt ngày giống như con khỉ hoang, lớn lên ở sơn trại đến năm sáu tuổi, phụ thân ta tiếp nhận chiêu an của triều đình, dẫn theo các thúc bá của ta trở thành quân chính quy, đánh thắng mấy trận, một đường thăng đến chức Trấn Tây tướng quân tứ phẩm.

Ta cũng bởi vì tập kích thành công, lập công, được Triệu tướng quân đề bạt làm hiệu úy.

Trên đường hồi kinh, mẫu thân ta ngủ một giấc dậy bỗng nhiên khôi phục trí nhớ.

Bà ấy lại là tỷ tỷ ruột của đương kim Thiên tử, An Huệ công chúa!

Bà ấy không nói với phụ thân ta, cũng bảo ta đừng nói, bởi vì ông ấy ồn ào, ngu ngốc.

Mẫu thân ta nói hơn mười năm trước bà ấy thích Thám hoa lang Dương Trạch Đoan, kết quả Dương Trạch Đoan chỉ thích biểu muội của mình.

Nhưng mẫu thân ta là ai chứ? Là vị trưởng công chúa được sủng ái nhất, còn có người nào mà bà ấy không có được?

Cho nên liền mè nheo đòi Hoàng thượng ban hôn.

Dương Trạch Đoan bất đắc dĩ, xin ra ngoài nhậm chức.

Hoàng thượng đồng ý.

Mẫu thân ta đi tìm, bị hoàng thúc có ý đồ mưu phản của bà ấy chặn đường, vốn định dùng bà ấy để uy h.i.ế.p phụ hoàng.

Mẫu thân ta tính tình cương liệt, thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục, nhân lúc không ai chú ý liền đ.â.m đầu vào cây.

Vì vậy mới có chuyện phụ thân ta cứu bà ấy về sơn trại sau này.

5.

Ta tưởng rằng ta và Diệp Khuynh sẽ không còn gặp lại nữa, nào ngờ hắn được đồng liêu mời đến Túy Thanh Phong uống rượu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-dang-gui-noi-tuong-tu/chuong-2.html.]

Túy Thanh Phong là thanh lâu, nhưng chỉ uống trà, tiếp rượu, hát khúc. Văn nhân mặc khách rất thích đến đây phẩm trà, đánh cờ, uống rượu,...

Triệu Ngọc dẫn ta đi mở mang kiến thức, cũng ở Túy Thanh Phong uống rượu, bên cạnh có hai cô nương trò chuyện hát hò, vô cùng vui vẻ.

Đang vui vẻ, có hai người đánh nhau lăn vào phòng.

Nhìn kỹ, chẳng phải là bằng hữu mà ta và Triệu Ngọc chơi bời ở biên quan sao? Còn có một người hình như là đệ đệ trong tộc của Diệp Khuynh?

Triệu Ngọc mơ mơ màng màng đi can ngăn, cũng không biết can thế nào, ba người hỗn chiến một đoàn.

Ngươi một quyền ta một cước, loạn xà ngầu.

Các cô nương sợ hãi trốn ra sau lưng ta.

Ta nghe cũng hiểu ra, hai người vì chuyện trả tiền rượu mà đánh nhau.

Một người nói đã mời mấy lần rồi, một người nói rõ ràng là ngươi bảo ta đến thì nên do ngươi mời.

Hai tên nghèo kiết xác cũng dám đến thanh lâu chơi.

Thấy bàn ghế trong phòng đều đổ hết, còn càng ngày càng dịch chuyển về phía ta, ta tiến lên túm lấy cánh tay Diệp Lan hất ra sau, đá vào Lý Tĩnh Tùng, lại xoay người siết cổ Triệu Ngọc.

Được rồi, tách ra rồi.

Không biết Diệp Khuynh từ lúc nào đã đứng ở cửa, áo trắng phiêu dật, thanh lãnh như cây tùng cây bách phủ tuyết mỏng trong rừng núi u tịch.

Lại giống như một đóa mẫu đơn kiều diễm.

Thanh lâu phồn hoa này bởi vì hắn mà bỗng chốc trở nên lộng lẫy.

Đáng tiếc, giờ phút này đóa mẫu đơn này đang nhíu mày trừng mắt, vẻ mặt chán ghét.

"Ở thanh lâu tranh giành tình cảm đánh nhau ầm ĩ, thật là mất mặt!"

Ta không thích bị người khác thuyết giáo, càng không thích bị trách móc một cách vô cớ.

Cho dù ngươi đẹp trai cũng không được.

Liền nhướn mày, cà lơ phất phơ nhếch mép cười lạnh: "Chẳng phải là vì ngươi, Diệp mỹ nhân, mà tranh giành tình cảm đánh nhau ầm ĩ sao? Diệp mỹ nhân, hiện tại là tiểu gia ta thắng rồi, nể mặt uống một chén rượu chứ?"

Diệp thị lang lập tức mặt mày đen như đáy nồi, hất tay áo sải bước tiến đến muốn tát ta.

Ta giơ tay cản lại, tay phải thẳng tay túm lấy vạt áo hắn, lớn tiếng nói: "Ai da, Diệp mỹ nhân, cần gì phải vội vàng, tiểu gia ta nhất định sẽ hảo hảo yêu thương ngươi."

"Tìm đường chết!"

Diệp Khuynh xoay người né tránh, lại giơ chân quét tới.

Ta nhảy lên xà nhà, rồi phá cửa sổ lao ra ngoài, còn không quên bỏ lại một câu.

"Tiểu gia đi trước một bước, lần sau lại đến ân ái triền miên! Mỹ nhân, tạm biệt!"

Bỏ lại hắn nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Tên tiểu tử láo xược kia!"

Võ công của ta có thể đánh hai Lý Tĩnh Tùng, một Triệu Ngọc, nhưng ta không phải đối thủ của Diệp Khuynh.

Cho nên phải thức thời, chuồn trước là thượng sách.

Loading...